LỜI NÓI DỐI CỦA ĐÔI MẮT


Trần Duật Đằng bị ba của Sở Khiết ghét bỏ, bị chính ba mẹ ruột của mình quay lưng không thèm giúp đỡ.

Thanh niên trai tráng sắp tròn mười tám tuổi lần đầu tiên ném trải sự khinh thường của xã hội.
Đã từng có một Trần Duật Đằng ngạo mạn tuyên bố rằng chuyện tình cảm đối với hắn không là thứ gì, hắn cũng sẽ chẳng rãnh rỗi tâm sức để thấy hối hận khi làm tổn thương ai đó.

Nhưng giờ thì hay rồi, hắn bây giờ không chỉ tốn tâm sức, mà còn vì người khác mà đau lòng.
Trần Duật Đằng vò đầu bứt tai, hậu quả của việc đem tình cảm ra làm trò đùa thật sự không hề nhẹ nhàng.
Giờ thì hay rồi, tay thì vô duyên vô cớ bị gãy.

Đến cả cha mẹ cũng không muốn giúp đỡ hắn, muốn tìm Sở Khiết bây giờ chỉ có thể dựa vào kiên trì.
Trần Duật Đằng thất thần rời khỏi bệnh viện, tự bắt một chiếc xe taxi.

Miệng vô thức muốn đọc địa chỉ nhà Hưng Vĩ.
Hắn không biết tại sao hắn lại muốn đến nhà Hưng Vĩ, chỉ là hắn cảm thấy...nơi đó có hi vọng để hắn biết được Sở Khiết đang ở đâu.
Ngồi trên xe taxi với một cánh tay bị bó bột, hắn dựa đầu vào thành cửa, ngẩn ngơ suy nghĩ.
Bạch Sở Khiết sau khi nhận được lời xin lỗi từ hắn sẽ như thế nào? Tức giận? Vui vẻ? Hay là khinh thường.
Hắn tưởng tượng ra đủ loại cảm xúc khi Sở Khiết sẽ gặp lại hắn.

Thế nào cũng được, miễn là Sở Khiết đừng xem hắn là người xa lạ là được.

Hắn cũng hết cách rồi, Trần Duật Đằng cuối cùng cũng hiểu rõ thế nào là thế giới rộng lớn.

Rộng lớn đến nổi hắn không thể dùng tay ôm trọn bầu trời, rộng lớn đến độ...hắn không biết phải tìm Sở Khiết ở đâu...
Được một lúc, cuối cùng Trần Duật Đằng cũng đến được nhà của Hưng Vĩ.

Đứng trước cánh cửa rộng lớn, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mặt.
Nhưng hắn cũng bị dồn đến đường cùng rồi, cha mẹ ghét bỏ không muốn giúp đỡ hắn.

Vậy thì hắn chỉ có thể tự mặt dày tìm đường đi cho mình.
Trần Duật Đằng hít một hơi thật sâu, bắt đầu nhấn chuông cửa.

Một lần nhấn chuông trôi qua, hắn vẫn không thấy ai hồi đáp, Trần Duật Đằng có chút sốt ruột.

Tiếp tục nhấn chuông cửa lần nữa.
Lần này quả thật người ở bên trong đã xuất hiện, một vài giọng nói vang lên.
"Cậu chủ nhỏ, cậu cẩn thận một chút.

Để tôi mở cửa cho cậu"
"Cậu Trường, đừng đi nhanh như vậy.

Lỡ nhau cậu ngã thì cậu cả lẫn ông chủ sẽ mắng chúng tôi đấy!"
"Không sao! Không sao.

Cháu tự mở cửa được, chắc là anh trai và ba ba về rồi.

Cháu muốn đón họ"
Tiếng mở cửa lách cách vang lên, cánh cổng tự động dần dần mở ra.

Khuôn mặt hớn hở của Tôn Trường dần lộ ra.
Người ở bên trong nhà nhìn ra bên ngoài, người ở bên ngoài lại nhìn vào bên trong.

Những ánh mắt ngơ ngác cứ nhìn nhau.
Cuối cùng, kẻ hồi phục tinh thần sớm nhất lại chính là người làm đứng bên cạnh Tôn Trường.


Dù sao Duật Đằng và Hưng Vĩ cũng là anh em tốt, người làm ở trong gần như đều thân thuộc.
"Duật Đằng, lâu rồi mới gặp cậu.

Đến tìm cậu chủ nhà tôi sao? Nhưng tay cậu làm sao thế? Có bị thương nặng không?
Người giúp việc nâng đỡ Tôn Trường, giúp cậu bé đứng vững.

Miệng còn nở nụ cười thân thiện hỏi thăm cái tay còn đang bó bột của hắn.
Cũng may có dì giúp việc giải vây nên không khí mới đỡ ngượng ngùng.

Trần Duật Đằng gật đầu đáp.
"Đúng vậy! Cháu đến tìm Hưng Vĩ có một chút việc, cậu ấy có ở nhà không?"
Dì giúp việc xua tay đáp.
"Hôm qua Hưng Vĩ và ông chủ đã về ngoại ô để thắp hương cho bà chủ từ sáng hôm qua, có thể một lát nữa sẽ về.

Cậu có muốn vào nhà đợi cậu chủ không?"
Trần Duật Đằng do dự không biết có nên vào hay không.

Dù sao hắn cũng đã vô duyên vô cớ đánh Hưng Vĩ, còn khiến cậu ta mất mặt mấy lần.

Nhưng mà dù sao hắn biết niềm hy vọng cuối cùng chỉ có thể trông chờ vào Hưng Vĩ cho nên máy móc gật đầu.
"Làm phiền mọi người rồi!"
Bác giúp việc niềm nở kéo định nhường đường cho Duật Đằng đi, nào ngờ dáng người bé nhỏ của Tôn Trường lại đứng chắn trước mặt anh.

Nhóc con bày ra vẻ mặt hung dữ, còn có sự ghét bỏ hỏi Duật Đằng.

"Anh tìm anh trai tôi làm gì.

Anh trai tôi không muốn giao du với anh nữa.

Anh mau đi đi"
Con mèo nhỏ đứng trước mặt đang dựng đuôi, Trần Duật Đằng lại không hề sợ hãi.

Dù sao Tôn Trường cũng nhỏ bé hơn hắn, chắc chắn sẽ không gây hoạ gì.
"Anh đến tìm anh trai nhóc hỏi một chút chuyện.

Chuyện lần trước ở cửa hàng anh không tính với em.

Chuyện em nói ở cửa hàng hôm đó anh cũng không tin là thật, nên là em đừng hòng lừa được anh"
Trần Duật Đằng nói xong còn cố ý khiêu khích Tôn Trường, hiên ngang xoa đầu cậu bé muốn bước đi.
Tôn Trường nhìn bóng lưng kia thật đáng ghét, tức đến đỏ mặt hét.
"Dù chuyện lần trước tôi có nói dối đi chăng nữa thì anh cũng đừng mơ anh Sở Khiết sẽ quay về với anh.

Tôi nói cho anh biết, anh Sở Khiết ở bên Pháp đã có bạn trai mới, bọn họ còn cùng nhau chụp hình đăng lên mạng xã hội đấy!".


Bình luận

Truyện đang đọc