LỜI NÓI DỐI CỦA ĐÔI MẮT


Nhìn hai vị phu huynh cố gắng làm mình vui, Bạch Sở Khiết cũng không để lộ ra biểu cảm đau thương.

Cậu cùng bọn họ ngồi trong phòng ngủ, cùng nhau ăn uống, lại cùng nhau nghe ba lớn kể chuyện ở công ty.
Ba nhỏ ngồi ở bên cạnh, chăm chú say mê nhìn ba lớn nói Đông nói Tây mà không hề nhàm chán.

Thoáng chốc, cậu lại nhớ đến lời ông cố nói.
"Trước khi có được hạnh phúc như vậy, Sở Hoà đã từng rất đau khổ.

Thậm chí, vì quá đau lòng mà Sở Hoà chọn cách bỏ trốn.

Đôi khi...!chạy trốn cũng tốt"
Bạch Sở Khiết còn trẻ, cậu còn chưa bước ra được thế giới rộng mở kia, cậu cũng không muốn bản thân cứ mãi thu mình trong một góc tối.
Lựa chọn chạy trốn, đi xa cũng tốt...miễn là nơi nào đó cậu không gặp lại Trần Duật Đằng là được.
Bạch Dương Vĩ đưa hai cái đùi còn nóng hổi cho hai người mình yêu nhất, một cái đưa cho Sở Khiết, cái còn lại đưa cho Sở Hoà.


Ba lớn nhìn sang ba nhỏ khẽ dặn dò.
"Em ăn từ từ thôi, thịt còn nóng.

Hay là anh xé nhỏ cho em ăn nhé?"
Sở Hoà lắc đầu, ngoan ngoãn ăn cái đùi kia.

Chỉ hành động thân mật nhỏ của hai ba ba cũng khiến cậu nhớ về Trần Duật Đằng.
Hắn cũng đã từng như vậy với cậu, chăm sóc cậu rất tốt, từ điều nhỏ nhặt cho đến những điều bình thường hắn đều làm cho cậu.

Chỉ tiếc là cái hắn đối với cậu lại chỉ là sự giả dối.
Bạch Sở Khiết nhìn hai ba ba, ánh mắt ngại ngùng như chứa đầy tâm sự cần nói.

Sở Hoà nhìn thấy ánh mắt của con liền mỉm cười, làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Con có chuyện gì sao?"
Bạch Sở Khiết nhìn ba lớn, rồi lại nhìn ba nhỏ.

Cậu không biết quyết định này đúng hay sai...chỉ là cậu cảm thấy nó cần thiết cho cậu.

Nhưng liệu còn hai ba ba, bọn họ có thể chấp nhận không?
Suy nghĩ một hồi lâu, Bạch Sở Khiết mím môi nói nhỏ chỉ vừa đủ cho ba người nghe.
"Con....muốn sang Pháp tiếp tục việc học có được không?"
Bạch Sở Khiết vừa nói, ánh mắt vừa có chút buồn bã nhìn hai người.

Khi chiều mới khóc nức nở vì thất tình, đến tối lại đưa ra quyết định sang nước ngoài.


Cậu biết đây là chuyện vô lí nhưng cậu thật sự muốn chạy trốn.
Bạch Dương Vĩ nhìn chằm chằm vào con trai, ánh mắt trở nên nghiêm túc hỏi.
"Con chắc chứ? Hiện tại con muốn rời đi trong độ tuổi như vậy?"
Bạch Dương Vĩ không có ý trách mắng con trai, chỉ là cảm thấy việc để một đứa nhóc chưa đủ tuổi trưởng thành sang nước ngoài thật sự quá khó khăn.
Nhưng Bạch Sở Khiết thì lại không nghĩ vậy, cậu thật lòng muốn bắt đầu lại từ đầu, ánh sáng của cậu có thể là ở một chân trời khác...mà không phải nơi này.
"Con biết bản thân mình chưa trưởng thành, nhưng ba lớn cũng đã từng nói tuổi trẻ nên trải nghiệm sao? Con...con muốn được trải nghiệm"
Bạch Sở Khiết dùng lời lẽ yếu đuối của mình để biện minh, nhưng Bạch Dương Vĩ xót con trai nhỏ, cảm thấy chuyện này không thể chấp nhận được.
"Con trai à...!mới thất tình lần đầu mà yếu đuối vậy sao? Ba lớn không đồng ý đâu.

Để ba đến tận trường đánh thằng ranh con đó thay con được không?"
Bạch Sở Khiết biết rằng ba lớn khó chấp nhận chuyện này, nhưng cậu thật sự muốn rời khỏi chốn này.

Chỉ là sức lực nhỏ bé, cậu nên làm gì bây giờ.
Tưởng chừng cuộc trò chuyện sẽ đi nào vào ngõ cụt thì ngờ đâu, ba nhỏ đưa tay lên làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Mặc kệ ba lớn đi, con thích thì cứ đi.

Ba nhỏ cho phép"
Sở Hoà vừa an ủi con trai vừa cười, Bạch Dương Vĩ quay sang tính mở miệng ngăn cản, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của ba nhỏ nên thôi.


Rõ ràng trong ánh mắt kia muốn nói.
"Nếu anh cấm cản con trai, em nhất định sẽ mách ông nội..."
Dù gì trong nhà này, ba nhỏ có chức vị cao nhất.

Ba nhỏ đã gật đầu thì có mười ba lớn cũng không thể cãi lại được.
Đây chính là minh chứng cho câu nói " Chồng chở chồng che, chồng yêu chồng chiều"
Bạch Sở Khiết cứ thế thành công chạy trốn khỏi cuộc sống hiện tại nhờ có ba nhỏ che chở.
————****———-
" Mẹ nó khốn kiếp!"
Trần Duật Đằng vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ quên, hắn ném gối vào góc tường.

Thở hằn hộc mắng.
"Mẹ nó! Thằng nhóc Sở Khiết tại vì sao luôn xuất hiện trong đầu mình vậy kia chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc