LỜI NÓI DỐI CỦA ĐÔI MẮT


Tôn Trường trợn mắt, rõ ràng biểu cảm của cậu nhóc cũng không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

Những lời muốn nói ở cổ họng cũng bị nghẹn lại không thành lời.

Cậu chưa từng nghe tin này từ người nhà họ Hưng, cũng chưa từng nghe Hưng Vĩ đề cập đến chuyện này.

Vậy tại sao Duật Đằng lại có thể biết được chứ.
"Nhóc con! Nên cẩn thận biết điều một chút.

Em cứ hơn thua như vậy thì anh cũng không nhường nhịn em nữa"
"Không nhường nhịn em ấy thì cậu tính làm gì? Người hơn thua rõ ràng là cậu"
Hưng Vĩ từ bên ngoài đi vào.

Vừa hay nghe được đoạn sau của câu chuyện.

Bộ mặt của y cũng không mấy vui vẻ, cái tên Trần Duật Đằng này không khéo lại nói linh tinh rồi.
Hưng Vĩ tiến đến, nhìn vẻ mặt hoang mang yếu thế của Tôn Trường có chút đau lòng.

Y cưng chiều nhóc con này không có từ nào để diễn tả.


Chuyện hoang đường như vậy y cũng chẳng để diễn ra.

Chỉ là cái tên Trần Duật Đằng này điên tình nên muốn phá hoại người khác sao?
Hưng Vĩ xoa đầu Tôn Trường, nở nụ cười hiếm thấy trấn an cậu nhóc.
"Anh về sớm chơi với em đây.

Đừng để những lời xằng bậy của người khác khiến tâm tình mình không tốt.

Mau vào nhà trước đi, một lát nữa anh cùng em tiếp tục lắp rắp cái mô hình kia"
Giờ phút này đây, Tôn Trường thật sự rất muốn ở lại để nghe hết cuộc trò chuyện kia.

Nhưng cậu tin tưởng Hưng Vĩ, chỉ cần anh trai cậu nói gì cậu sẽ tin đây.

Tôn Trường gật đầu, khập khiễng đi vào trong nhà.
Đợi Tôn Trường rời đi, Hưng Vĩ nhíu mày khó chịu nhìn cánh tay bó bột của Duật Đằng, cọc cằn hỏi.
"Bị làm sao thế? Chó cắn tay à?"
Hưng Vĩ nhìn đến cái tay được bó bột còn trắng tinh của Duật Đằng nhịn không được liền hỏi.

Dù sao cũng từng là anh em chí cốt, tuy về khoảng tình cảm Duật Đằng đúng là thằng khốn nhưng hắn đối với anh em bạn bè lại không hề tệ.
Trần Duật Đằng cũng không giấu Hưng Vĩ, thở nặng một hơi đáp.

ngôn tình tổng tài
"Hôm nay tôi đến nhà của Sở Khiết vô tình gặp hai người ba của em ấy.

Người nhỏ hơn thì không thể nói chuyện, người lớn hơn thì lại rất hung dữ.

Tôi chưa nói được vài câu thì đã bị đánh.

Xui rủi còn bị ngã gãy tay"
"Ha..."
Hưng Vĩ lấy tay che đi tiếng cười bất lịch sự của mình, nhưng chuyện này cậu ta lại hoàn toàn cảm thấy xứng đáng với Trần Duật Đằng.

Mà Trần Duật Đằng giờ này cũng không còn muốn hơn thua với Hưng Vĩ, chỉ hậm hực đáp.
"Cười cái con khỉ khô nhà cậu"
Hưng Vĩ sau một hồi nhịn cười vất vả cũng lấy lại được bình tĩnh, vỗ vai Trần Duật Đằng hỏi.
"Cậu đến tìm tôi để hỏi chuyện về Sở Khiết thì tôi thật sự cũng không biết đâu.


Từ lúc Sở Khiết đi rồi tôi cũng không có liên lạc lại.

Chủ yếu là nghe qua Tôn Trường kể.

Hình như Sở Khiết bên đó rất được yêu thích, tối hôm qua còn nghe bảo nhóc ấy đang có bạn trai"
Trần Duật Đằng gần như sụp đổ, hắn từ trước đến nay luôn quan niệm rằng cái gì thấy bằng mắt chưa phải đã là sự thật, huống hồ gì là qua lời nói.

Nhưng hôm nay, hắn cuối cùng cũng lộ ra điểm yếu.

Gương mặt biến sắc khó coi.
Hưng Vĩ thấy Trần Duật Đằng tay thì bó bột, áo quần xộc xệch, bộ dạng lôi thôi cũng bị đồng cảm.

Hưng Vĩ chậc lưỡi một cái nói.
"Tôi cũng không thể giúp cậu được, dù sao tôi với thằng nhóc kia cũng chỉ là quen biết qua loa.

Nhưng Sở Khiết nói cậu nhóc ấy có một người ba nhỏ.

Tính tình rất dễ chịu lại dễ mềm lòng.

Tính cách cậu ấy có thể là giống chú kia.

Nếu thật sự cần thiết thì cứ tìm cách lấy lòng chú đó thử xem.

Nhưng nghe nói chú ấy không thể nói chuyện được, mọi việc bây giờ đều phải tự dựa vào cậu thôi"
Trần Duật Đằng cuối cùng cũng tìm ra được một chút cơ hội mỏng manh.


Hắn gật đầu, cảm ơn Hưng Vĩ.

Cả ngày hôm nay hắn cũng đã mệt, việc bây giờ cần làm chính là về nhà nghỉ ngơi.

Mọi chuyện hãy để mai tính.
Trần Duật Đằng cảm ơn Hưng Vĩ, định bắt taxi đi về nào ngờ lại có một chiếc nón bảo hiểm được đặt vào tay.

Hưng Vĩ nhướng mày nói.
"Dù sao tôi vẫn coi cậu là bạn, biết quay đầu là được.

Tôi đưa cậu về.

Nhưng ông đây nói cho cậu biết, Tôn Trường nếu giận tôi thì tôi lập tức đánh gãy tay còn lại của cậu.

Nhà tôi ba đời đều làm đầu gấu, nhóc con kia mà khóc thì tôi cũng không để cậu yên đâu"
Trần Duật Đằng nhìn nón bảo hiểm trong tay, cũng biết Hưng Vĩ là người coi trong nghĩa khí.

Hắn biết Hưng Vĩ chắc chắn sau khi đánh mình một trận cũng không để bụng nữa.

Hai nam nhân cao lớn nhìn nhau rồi lắc đầu phì cười ngán ngẩm...!Cuối cùng anh em tốt vẫn là anh em tốt..


Bình luận

Truyện đang đọc