LỜI NÓI DỐI CỦA ĐÔI MẮT


Trần Duật Đằng nhớ rõ mẹ mình từng nói người nhà này rất thân thiện.

Nhưng vì cớ gì, ông chú trước mắt lại có vẻ hung dữ như vậy kia chứ?
Dù sao hắn cũng là người có lỗi, người chột dạ cũng là hắn chứ không ai khác.

Trần Duật Đằng giấu ánh mắt sợ hãi đi, vờ như mình không phải là kẻ mà Bạch Dương Vĩ đang nhắc đến.

Ngập ngừng nhìn hai người bọn họ hỏi.
"Con...con muốn gặp Sở Khiết, hai chú có thể cho con biết địa chỉ hiện tại Sở Khiết đang ở đâu có được không? Con...con có thể đến Pháp tìm cậu ấy"
Trần Duật Đằng đã quyết tâm thì có thể làm được, ánh mắt hắn mong chờ sự giúp đỡ từ hai người.

Sở Hoà vừa nhìn đã thấy thương cảm, nhưng Bạch Dương Vĩ lại có ánh nhìn khác với Trần Duật Đằng.
Thằng nhóc này thật sự rất đẹp trai, nhưng tính khí lại không hề tốt đẹp.

Bạch Dương Vĩ cứ cảm thấy Trần Duật Đằng giống hệt mình lúc trẻ, là kẻ mang tình cảm người khác ra làm trò đùa, đến lúc hối hận thì cuống quýt đi tìm.


Đến cả mặt mũi cũng không cần.

Cái tính xấu này...ba lớn cứ cảm thấy quen lắm, giống hệt ba lớn ngày trước.
"Sở Khiết không có nhiều bạn, ngoại trừ thằng bạn trai đã làm nó tổn thương ra ông chưa gặp mặt thì hầu như bạn bè của con trai ông đều gặp qua.

Cậu là ai"
Ánh mắt Bạch Dương Vĩ nhìn Trần Duật Đằng như thể ăn tươi nuốt sống người khác.

Trần Duật Đằng nuốt nước bọt, ánh mắt lãng tránh đi nơi khác nói.
"Là...là bạn mới quen"
"Mới quen thì chẳng phải nên nhắn tin với nhau tự trao đổi địa chỉ sao? Việc gì phải mạnh dạn đến tận nhà gặp phụ huynh vậy? Hay là...cậu có tình ý gì với con trai tôi?"
Quả là quá khứ của kẻ phản diện, Bạch Dương Vĩ đúng là có kinh nghiệm trong chuyện xấu này.
Bị ánh mắt dò xét của Bạch Dương Vĩ, Trần Duật Đằng cuối cùng cũng biết sợ.

Hắn từ trước đến nay đánh đấm, hay gặp những người lớn đến nói chuyện với mình vì lừa gạt tình cảm con nhà người khác cũng chưa từng sợ.
Nhưng người đứng trước mặt hắn đây...lại khiến cho hắn giống như gặp được lão làng vậy.
Bạch Dương Vĩ nhướng mày, nhìn con chó cụp đuôi trước mắt.
"Sao? Nếu muốn tìm con trai tôi thì tự đi hỏi nó.

Cha mẹ không có quyền xâm phạm quyền riêng tư của con"
Trần Duật Đằng cuối cùng cũng nếm trải vị bị dồn vào đường cùng trong cuộc đời mình.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà, không còn là cảm giác sợ hãi như ban nãy, mà thay vào đó là cảm giác bất lực, mệt mỏi.
"Chú...con sai rồi! Là con không nên trêu đùa Sở Khiết.


Chú...con xin lỗi, con...con thật sự muốn gặp Sở Khiết"
Cuối cùng, Trần Duật Đằng cũng đã chịu cúi đầu trước lỗi lầm của mình.

Hắn thật sự sai lầm, sai lầm đến mức vứt cả mặt mũi để cầu xin ai đó.
Sở Hoà sững người nhìn cậu trai phía trước mặt, thì ra...đây chính là người mà Sở Khiết thích thầm bấy lâu nay.
Thật ra, ba nhỏ cùng ba lớn đã từng theo dõi cảnh con trai đi hẹn hò.

Nhưng lúc đó họ cũng chỉ nhìn thoáng qua, chuyện yêu đương của con cái.

Họ chọn cách tôn trọng thay vì giám sát.
Sở Hoà nhìn đến bộ dạng hối hận của Trần Duật Đằng lại nhớ đến hình ảnh Bạch Dương Vĩ khi trước.

Vừa thương lại vừa giận.
"Ô! Hoá ra là nhóc con à? Không sao, không sao.

Biết hối lỗi là tốt"
Sở Hoà còn đang mở màn nhớ về quá khứ thì Bạch Dương Vĩ đã thở dài, dùng vẻ mặt thương cảm nhìn Trần Duật Đằng.

Để rồi trong ánh mắt của sự ngỡ ngàng của hắn, ba lớn lại nói.

"Mau lại đây! Chú đưa địa chỉ cho con"
Trần Duật Đằng và Sở Khiết mắt mở to, kinh ngạc không dám tin vào thái độ của Bạch Dương Vĩ.

Nhưng ba lớn một lần nữa.
"Có mau lại đây không? Ông đổi ý bây giờ"
Trần Duật Đằng bị chính sự hối thúc kia làm cho mù quáng, hắn tiến đến gần? Hy vọng có một cơ hội sẽ mở ra.
Bạch Dương Vĩ vừa cười, nhanh chóng tiến đến hắn.

Sau đó...
Bốp!
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Sở Hoà, Trần Duật Đằng bị đấm nằm đến nằm dưới đất.

Âm thanh hung dữ vang lên.
"Cậu nghĩ cậu làm con ông tổn thương đến mức đó mà chỉ cần một lời xin lỗi là xong sao? Thằng oắt con này, ông phải dạy cậu một bài học".


Bình luận

Truyện đang đọc