MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Liên Hương im lặng đi lấy thuốc mỡ trên bàn, Thanh Thanh kéo tay áo xuống, còn Phiêu Phiêu lẳng lặng ngồi một bên, hai tay chống lên bàn, ôm cằm không chớp mắt nhìn Thanh Thanh.
Không khí có chút cứng lại, ánh mắt của Phiêu Phiêu quá chăm chú vẫn làm cho Thanh Thanh khó hiểu.
Đưa mắt nhìn ánh nến đang cháy đỏ, đối diện với khuôn mặt tuyệt mĩ của Phiêu Phiêu giống như quét thêm một tầng hồng nhạt.
“ Phiêu Phiêu, ngươi đang nhìn cái gì thế?”
“ Nhìn ngươi.”
Phiêu Phiêu buông tay, cả người ghé sát vào bàn, ánh mắt vẫn không rời người Thanh Thanh.
“ Nhìn ta?”

Thanh Thanh nhíu mày, phản ứng của Phiêu Phiêu rất kì quái, ngày thường nàng nói rất nhiều sao hôm nay lại im lặng như kim.
“ Thanh Thanh, ngươi tin ta không?”
Phiêu Phiêu khẽ ngồi thẳng lưng lên, đôi mắt long lanh nhìn vào Thanh Thanh.
Thanh Thanh không hiểu bất quá vẫn thập phần kiên quyết gật đầu: “ Đương nhiên, ta tin tưởng Phiêu Phiêu.”
Lời nói của Thanh Thanh làm cho Phiêu Phiêu cười tươi, nói: “ Ân, ta chỉ biết Thanh Thanh tin tưởng ta, cho nên, ta cũng tin tưởng ứng phó hết thảy.” Đang nói chuyện, Phiêu Phiêu đứng lên, nhìn về phía Thanh Thanh nói tiếp: “ Đêm đã khuya, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Thanh Thanh đứng lên, nàng chạy đến đứng trước thân ảnh của Phiêu Phiêu hỏi: “ Có phải là đã xảy ra chuyện gì?”
Phiêu Phiêu trong nháy mắt ngạc nhiên, lập tức liền cười tươi: “ Thanh Thanh, chỉ cần ngươi tin ta, ta sẽ nhất định giúp ngươi.”
“ Phiêu Phiêu…”
Lông mày Thanh Thanh nhanh chau lại, quả nhiên là có chuyện.
Tay Phiêu Phiêu vuốt nhẹ lông mày của Thanh Thanh thành một đường xuống tới má, cười nói: “ Tốt lắm, không có chuyện gì, huống chi, dù có chuyện gì, cũng tuyệt đối không thể làm khó được Long Phiêu Phiêu ta.”
Trong lời nói của Phiêu Phiêu ẩn chứa sự kiêu ngạo, quả thật từ nhỏ đến lớn, đúng là không có việc gì có thể làm khó được Phiêu Phiêu. Thanh Thanh không thể không lo lắng, nhưng nếu Phiêu Phiêu nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể tin tưởng vậy.
Đây là hai tỷ muội tín nhiệm.
Long Phiêu Phiêu cười thu hồi tay, nhẹ nhàng xoay người, đứng lại nói: “ Mười vị tiểu thúc bị thương, ngươi nhớ đi thăm họ.”
“ Mười vị tiểu thúc bị thương sao?”

Thanh Thanh kinh ngạc nhìn về phía Long Phiêu Phiêu.
“ Đúng vậy, Kim Ô môn môn chủ thật đúng là không thể xem thường, bất quá, Long Đường chúng ta cũng không buông tha cho bọn họ. Cho nên, trong thời gian này, ngươi cũng không nên xuất môn một mình, tốt nhất là cùng ta xuất môn, biết chưa?”
Sau khi nói xong, đôi mắt đẹp của Long Phiêu Phiêu tỏa ra tinh quang.
“ Ta đã biết, ngày mai ta sẽ thăm mười vị tiểu thúc. Phiêu Phiêu, ngươi cũng cần phải thận trọng.”
“ Yên tâm đi, ta không sợ Kim Ô môn môn chủ, tốt lắm, sắc trời không còn sớm, ngươi cũng nên nghỉ sớm đi, ta đi trước.”
Phiêu Phiêu vỗ mu bàn tay của Long Thanh Thanh, cười cười liền rời đi.
Thanh Thanh nhìn theo Phiêu Phiêu rời đi, đang định trở về phòng lại thoáng nhìn thấy một thân ảnh đứng ở góc sân, ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Mâu thu đi sự kinh ngạc, Thanh Thanh chầm chậm tiến lên, chào đón người, nhẹ nhàng thở dài: “ Thanh Thanh không biết phụ thân ở chỗ này, Thanh Thanh…”
Long Dật Tĩnh bước ra từ chỗ tối, hắn cúi mắt nhìn tiểu nữ nhân này, trong ánh mắt mơ hồ hiện ra tia bối rối, giây lát liền lấy lại vẻ lạnh lùng, hắn gật đầu nói: “ Không cần hành lễ, Phiêu Phiêu vừa mới đi?”
“ Dạ, tỷ tỷ vừa mới đi, phụ thân tìm Thanh Thanh có việc?”

Thanh Thanh cúi đầu đứng ở phía trước Long Dật Tĩnh.
Đối với người phụ thân này, Thanh Thanh cũng không có nhiều tình cảm, từ nhỏ đến lớn, Long Dật Tĩnh xuất hiện trước phòng nàng mấy lần có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa nguyên nhân tới đây, cũng đều là vì Phiêu Phiêu.
Ai bảo Phiêu Phiêu mỗi lần đều che chở cho nàng, cùng Long Dật Tĩnh đối đầu?
“ Ngươi đi theo ta.”
Long Dật Tĩnh thấp giọng nói ra rồi liền quay người đi.
Con ngươi đen của Thanh Thanh trầm xuống, không nói gì nhưng vẫn đi theo sau Long Dật Tĩnh…


Bình luận

Truyện đang đọc