MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Lần này chắc chắn Long Thanh Thanh có mang Ngọc Thạch Câu Phần đến đây, nếu không, nàng sẽ không để ình bị thương nghiêm trọng như vậy.
Thật đáng tiếc, vì đề phòng vạn nhất có điều gì xảy ra, trước đó bọn hắn đã chuẩn bị chu đáo, chỉ sợ lại để cho Long Thanh Thanh bỏ chạy, bốn phía ở đây đều giăng kín thuốc nổ: “ Ngươi cũng sống không được………Long Thanh….. Thanh……..”
Tiếng nổ lớn rung động trời đất, vẫn hiên ngang đứng, từ trong tai cùng miệng, mũi của nàng chảy ra một cỗ chất lỏng màu hồng …
Lục phủ ngũ tạng của nàng đã sớm bị thương nặng, nhưng một cái giá lớn như vậy, để đổi sự diệt vong của Cửu Long.
Khoản này tính thế nào Long Thanh Thanh nàng vẫn là có lời.
Nàng chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc, một khi làm tuyệt đối không có hai chữ hối hận, cho dù dùng sinh mạng đổi lấy, cũng như thế.
“Ầm ầm” một tiếng, bỗng nhiên bốn phía rung động mãnh liệt, không có đau đớn, chính là cảm thấy linh hồn của mình thoát khỏi thể xác…

Gia gia, cuối cùng Thanh Thanh cũng báo thù được cho người…
Ở phía chân trời, huyên náo dần dần làm ặt đất hỗn độn, mơ hồ trong đó, dường như có một con rồng vàng năm móng* bay lên trên không trung, bay lượn thật lâu…
…………………………………………………………..
Lập xuân*, tuyết trắng trên núi cao đang dần tan ra, trong rừng trăm thú tranh nhau tìm cây cỏ tươi, xoay đầu nhìn về phía bốn phía.
“ Thanh Thanh, muội đi thật là chậm, với tốc độ này của chúng ta biết bao giờ mới lên được đỉnh núi xem Ưng vương.”
Nữ tử ở phía trước tuy rằng trong lời nói có sự thúc giục, nhưng trên khuôn mặt nàng vẫn cười, hiển nhiên tâm tình nàng rất sung sướng, không có vì vẻ thong dong của nữ tử phía sau mà tức giận.
Một thân váy dài hồng nhạt giữa màu xanh của rừng phá lệ mà bắt mắt, nổi bật giữa không gian.

Tuổi tác hình như cùng lắm chỉ có mười bảy, nhưng cũng đã trổ mã yêu kiều, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn.
“ Tại ngươi đi quá nhanh, bây giờ chỉ mới là lập xuân, đâu có thể dễ dàng nhìn thấy Ưng vương. Hiện tại không chừng Ưng vương còn ở trong tổ ngủ đông.”
Ở phía sau, nữ tử một thân váy dài màu xanh biếc, tuổi tác cũng xấp xỉ nữ tử phía trước nhưng diện mạo thì cách nhau một trời một vực.
Nếu như nữ tử ở phía trước là thiên tiên hạ phàm thì nữ tử ở phía sau cũng chỉ là một hại bụi nhỏ ở giữa trần gian.
“Không được nha, lần này nhất định phải làm cho bọn cẩu nô tài kia nhìn thấy, Thanh Thanh không phải phế vật, Thanh Thanh có thể bắt được Ưng vương.”
Phấn y nữ tử nghiêm mặt, hai mắt hàm chứa đầy tinh quang, nhìn vào tưởng chừng như chính mình mơ màng ở giữa.
Trong mắt của lục y nữ tử không hề gợn sóng, giống như trên trần gian này không có việc gì có thể làm cho nàng hứng thú.
“Ta là phế vật, Phiêu Phiêu ngươi cũng không cần làm cho ta quá nhiều việc như vậy. Cho dù lần này chúng ta thật sự bắt được Ưng vương, cũng không có người nào tin tưởng phế vật ta bắt được.”
“ Ta mặc kệ, ai khinh thường ngươi, chính là khinh thường Long Phiêu Phiêu ta, nếu ai khi dễ ngươi, chính là cùng Long Phiêu Phiêu ta gây khó dễ. Thanh Thanh, muội là muội muội của ta, cũng là muội muội duy nhất. Năm đó Lan di nếu không phải vì ta, cũng không phải ra đi sớm như vậy. Muội cũng không…”


Bình luận

Truyện đang đọc