MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Edit: Ngân Hoàng
Beta: Linh
“Quả nhiên môn chủ đại nhân là người thông minh, Bách Hiểu Thông đây ta muốn nói là đời này chuyện sai lầm nhất chính là kết giao với người hại bạn như hắn, chẳng những phải vận dụng trí não làm việc, lại còn bị người nói thành vô sỉ. Bất quá đời này làm được việc đúng nhất cũng là quen được bạn tốt là hắn. Bách Hiểu Thông vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đều là nhờ hắn cứu. Cho nên vì hắn, Bách Hiểu Thông cho dù là đầu rơi xuống đất, cũng sẽ không một chút nhíu mày.”
Bách Hiểu Thông một phen được biểu lộ chân tình, nói đến chỗ cảm động, đúng là ngấn lệ thoáng hiện.
Ô Nhã nghe xong không ngớt bực bội, đúng là lời nói ba hoa chích choè, ai biết được thực giả bên trong.
“Môn chủ đại nhân, ngươi nói Bách Hiểu Thông ta là nam nhân có tình có nghĩa như vậy, như thế nào lại làm việc hại bằng hữu.”

” Nam nhân không biết xấu hổ đã gặp nhiều, nam nhân trơ tráo, không có sĩ diện như vậy thật đúng là lần đầu nhìn thấy.”
Ô Nhã nghe người kia nói, muốn nổi da gà, nhịn không được lẩm bẩm một tiếng.
Bách Hiểu Thông mình đồng da sắt, tươi cười như trước, giống như hoàn toàn không có nghe đến lời Ô Nhã nói.
Thanh Thanh mắt đen thu liễm, nói : “Bách Hiểu Thông, tin tức ngươi báo xem như Kim Ô môn ta mua của ngươi. Ô Nhã một lát ngươi đem tiền cho hắn.”
Bách Hiểu Thông khuôn mặt tươi cười thoáng cứng đờ, lập tức lại tươi cười, nói : “Xem môn chủ đại nhân nói, ta sao có thể thu tiền của người.”
“Ngươi còn đáp trả, chủ nhân cũng đã nói, ngươi hiện tại không cút nhanh lên, cẩn thận roi trong tay ta.”
Ô Nhã vung roi lên nhe răng trừng mắt với Bách Hiểu Thông.
Bách Hiểu Thông lại không thèm mảy may để ý, ánh mắt của hắn chợt lóe, nói : “Môn chủ đại nhân, hẳn là nghe nói về Hắc Long thiếp.” Lời này tuy là hỏi, cũng đã không thấy vui cười như lúc trước mà là mười phần đứng đắn.
“Này, ngươi là con lừa sao, như thế nào ngay cả tiếng người đều nghe không hiểu.”
Ô Nhã phiền chán hét lên với Bách Hiểu Thông, lần này nàng có thể tuyệt sẽ không nương tay, mắt nhìn thấy roi muốn rơi xuống người Bách Hiểu Thông.
Bách Hiểu Thông không né không tránh.
Long Thanh Thanh lắc mình, chắn trước Ô Nhã, đồng thời nhanh chóng bắt được cổ tay Ô Nhã, ánh mắt lại nhìn chăm chú trên người Bách Hiểu Thông, trầm giọng nói: “Bách Hiểu Thông, ngươi vừa rồi chính là nói năm đó Lam Nguyệt Đế ban Hắc Long thiếp cho lục đại gia tộc?”

“Đúng là năm đó Lam Nguyệt Đế ban tặng Hắc Long thiếp.”
Bách Hiểu Thông ánh mắt khác hẳn, không nhanh không chậm trả lời.
“Chủ nhân…”
Thanh Thanh đưa tay, cắt đứt lời nói Ô Nhã, nàng quay lại, nhìn về phía Ô Nhã, nói : “Ngươi trước tiên ra bên ngoài đợi, ta có lời muốn nói cùng Bách Hiểu Thông.”
“Nhưng mà chủ nhân, hắn…” Ô Nhã bất mãn lên tiếng nhưng bắt gặp ánh mắt thanh lãnh của Thanh Thanh, nàng cúi đầu, không cam lòng đáp: “Dạ, chủ nhân.”
Bách Hiểu Thông nhìn theo Ô Nhã đi qua bên cạnh hắn, cười nói: ” Cô nương nghe lời mới là tốt cô nương.”
“Ngươi —— hừ!” Ô Nhã giẫm chân tức giận rời đi.
Bách Hiểu Thông cười híp hai mắt, thẳng đến thân ảnh Ô Nhã biến mất, mới xoay người lại, nhìn về phía Long Thanh Thanh đã muốn ngồi xuống, cười nói: “Môn chủ đại nhân, nữ tử Kim Ô môn các ngươi có phải hay không mỗi người đều đáng yêu như thế?”
“Bách Hiểu Thông, suy nghĩ này của ngươi, Bổn môn chủ tùy thời cũng có thể giúp rộng rãi giúp ngươi buông lỏng.”

Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Bách Hiểu Thông, giống như nói thật.
“Đừng, ta đây còn chưa thú lão bà, môn chủ đại nhân.”
Bách Hiểu Thông che cổ của mình, vẻ mặt sợ hãi nhìn Long Thanh Thanh.
Thanh Thanh mở mí mắt, trở về vấn đề chính: “Hắc Long thiếp là như thế nào?”
Bách Hiểu Thông tự ý kéo ghế ngồi xuống, sắc mặt ngưng động, khí thế toàn thân biến đổi một trăm tám mươi độ, nghiêm túc thuật lại: “Thiên Mục nhai, môn chủ hầu như hủy đi Long đường. Long Dật Tĩnh phát Thần Long thiếp nhanh chóng ngăn chặn, kỳ thật coi như hắn phát ra Thần Long thiếp, dựa vào khí thế hiện tại của Long Đường, ngũ quốc còn lại cũng không hẳn sẽ xuất thủ tương trợ. Long Dật Tĩnh hẳn là hiểu được đạo lý trong đó, cho nên tính toán là dốc toàn lực, thỉnh ra Hắc Long thiếp mà ứng phó môn chủ đại nhân.”


Bình luận

Truyện đang đọc