MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Bầu trời trên đỉnh núi Mục Thiên Nhai vẫn đắm chìm trong tiếng hoan hô, nhưng, hai đạo thân ảnh khác rất nhanh xuất phát tới sường núi. Ô Nhã theo phía sau Long Thanh Thanh, thình thoảng lại nhìn về đỉnh núi một chút: “Chủ nhân, đám ngươi kia thật là vô pháp vô thiên, đến bây giờ còn làm ầm ĩ, quay về nô tỳ sẽ nhất định giáo huấn cho bọn họ một bài.”
“ Không sao, hôm nay tùy mọi người đi.”
Hai hàng lông mày của Long Thanh Thanh đảo qua hững hờ, giương mắt nhìn nắng gắt trên cao, hôm nay quả thật là một ngày đáng chúc mừng.
“ Nếu chủ nhân nói vậy, tất nhiên là được rồi.”
Ô Nhã đáp lời, kỳ thật máu nàng bây giờ vẫn còn sôi trào, mất mát duy nhất là không đánh bại Long Dật Phong.
“ Ô Nhã, ngươi đưa đến đây thôi, trong môn còn nhiều truyện cần phải xử lí.”
Thanh Thanh dừng lại ở giữa một chiếc đình ở sườn núi, ngoái đầu nhìn về phía Ô Nhã.
“ Chủ nhân, người không đi có được không? Lấy thực lực của chủ nhân hiện tại…….”

Vẻ mặt Ô Nhã lo lắng, nàng không hiểu vì sao chủ nhân lại đáp ứng thay Long Phiêu Phiêu đó gả sang Yến quốc, hiện tại Long Đường đã bị đánh bại, cho dù chủ nhân đổi ý, cũng không có vấn đề gì.
“ Ô Nhã, ngươi cảm thấy ta vì Long Đường mà mới đến Yến quốc sao?”
Hai mắt Thanh Thanh mỉm cười, hiện tại nàng đã gạt bỏ phần tàn ác trong ánh mắt, vẻ ôn nhu trong ánh mắt khiến cho người ta hoảng hốt, đây là Kim Ô môn môn chủ rung trời chuyển đất trên Mục Thiên Nhai vừa rồi?
Ô Nhã ngạc nhiên một lúc, rồi rất nhanh tỉnh lại, sắc mặt nàng có phẩn ủ dột, nói: “Chủ nhân là vì Phiêu Phiêu.”
“ Ta vỗn nợ Phiêu Phiêu.”
Nhẹ giọng thở dài, điều sâu kín trong lòng đường miệng Thanh Thanh nói ra.
Mặc kệ Long Đường thấy nàng thế nào, mười năm qua, Phiêu Phiêu vẫn như một bảo vệ nàng.
“ Ô Nhã hiểu.”
Trán Ô Nhã cúi xuống, trong lòng nàng có chút chưa xót, biết vậy, mình khuyên bảo thế nào cũng vô dụng.

“ Ô Nhã……….” Long Thanh Thanh đang muốn tiến lên thì bỗng nhiên dừng lại, hơi thở ôn hòa kia nháy mắt bị hàn khí thay thế, ánh mắt sắc bén nhìn về phía lùm cây, trầm giọng nói: “Không nghĩ tới ở trong này, còn có hai con mèo nhỏ đang lấp.”
Lời lói của Thanh Thanh còn chưa dứt, trong lùm cây phát ra tiếng “loạt xoạt loạt xoạt”, chỉ trong chốc lát, hai đạo thân ảnh thon dài bước ra.
Bách Hiểu Thông gãi gãi đầu, vẻ mặt cười cười nói: “Này, môn chủ đại nhân, chúng ta lại gặp mặt.”
Ánh mắt của Thanh Thanh dừng trên người Bách Hiểu Thông, rồi nhìn về phía tên còn lại, giương lên nụ cười lạnh: “Sao, đúng là mệnh dài thật, lần trước bản môn chủ đã bỏ qua cho các ngươi, lần này lại tự đưa mình đến cửa.”
“ Đừng a môn chủ địa nhân, tốt xấu gì chúng ta cũng là bằng hữu từng gặp nhau một lần, Bách Hiểu Thông ta cũng không phải là quỷ đoản mệnh, huống chi lần này chúng ta đến chỉ là muốn xem náo nhiệt, tuyết không có ý đồ đối nghịch với môn chủ.”
Bách Hiêu Thông a dua bước lên vài bước, cũng không đoán được Ô Nhã sẽ tiến lên chặn đường hắn: “Vô sỉ, dám nói chuyện với chủ nhân như thế.”
Bách Hiểu Thông ngạc nhiên, nhìn thân thể thướt tha của tiểu cô nương này, tấm tắc nói: “Tiểu cô nương không cần hung dữ như vậy, bằng không kiếm chồng bằng cách nào.”
Hai gò má Ô Nhã đỏ lên, lửa giận trong mắt càng lớn hơn, quát: “Đáng chết!” Nàng nắm trường tiên bên hông, lời nói còn chưa dút đã đánh tới Bách Hiểu Thông.
Bán Hiểu Thông đứng một bên, tươi cười tránh những đòn công kích của Ô Nhã, nhưng đồng thời cũng giơ tay đầu hàng: “Đúng đúng, là ta đáng chết, còn nhờ nữ hiệp giơ cao đánh khẽ, phóng ta một con ngựa.”
“ Hừ!”
Bách Hiểu Thông vừa rồi ung dung né tránh với vẻ cười cười trên mặt hiện giờ, tất cả đều đốt thêm lửa trong lòng Ô Nhã, nàng huy động trường tiên, không hề chịu thua


Bình luận

Truyện đang đọc