MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Những đám mây tan dần, một ánh sáng màu vàng chói mắt từ trên trời chiếu xuống đất, rọi lên người Long Thanh Thanh… Năng lượng quá lớn làm cho không khí liên tục rung động, thậm chí đỉnh núi cũng đung đưa, tựa hồ ngay cả Mục Thiên Nhai cũng có nguy cơ sập xuống.
Ánh sáng quá mức chói mắt, gần như bao trùm cả đỉnh núi, không người nào biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết được thần long khí của Kim Ô môn môn chủ không thể so sánh với bình thường.
“Kim, Kim Long…”
Không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng hét lớn, sau đó toàn bộ đều trở lên yên tĩnh, giọng nói kia vẫn còn cảm nhận được, trái tim trong ngực bỗng đập mãnh liệt.
Chấn động dần biến mất, nhưng giữa không trung bỗng xuất hiện một thân hình to lớn.
Một rồng thét ra tiếng kêu lớn, năm móng khua khua giữa không trung, tầng mây trên kia cũng bị màu vàng nhuộm đẫm, chiếu thẳng xuống bóng người ở dưới rồng vàng, tựa như một cái áo giáp vàng trên thân thể, mạnh mẽ không ai bì nổi giống như đế quân lâm thế mà người khác truyền miệng.

“ Là Kim Long đế quân, là Kim Long đế quân đó, a, chạy mau…”
Bốn phía vốn im lặng, giờ phút này, ồn ào bùng lên, đám người vốn ngư ông đắc lợi này, tất cả đều đang chạy trốn, giống như nham thạch sắp đến chỗ mình.
Bảy vị lão gia của Long Đường nhìn thấy chim vàng bay giữa không trung, hai mắt đột nhiên mở lớn, giống như không tin mình nhìn thấy rồng vàng thật.
“ Không xong rồi, là Kim Long đế quân, đại ca, có nguy hiểm.”
Thân hình Long Dật Phong run lên, từ trong kinh ngạc bỗng lấy lại được ý thức, khi mở miệng nói, đồng thời cũng vội chạy về phía Long Dật Minh.
Thân ảnh Ô Nhã thoáng chốc đã chắn ở trước người Long Dật Phong, khẽ cười nói: “Vị lão gia này, đừng quên, đối thủ của ngươi là ta!”
“Tự mình tìm cái chết!”
Long Dật Phong quát lên một tiếng, trong cơ thể tỏa ra thần long khí màu xanh lam mãnh liệt, đậm hơn trên người Ô Nhã rất nhiều.
Ô Nhã nhìn thần long khí màu lam đậm vây quanh Long Dật Phong, sắc mặt cũng cứng lại, không hổ là lão ngũ của Long Đường, quả nhiên là đáng sợ!
Long Dật Phong lộ ra vẻ mặt dữ tợn, một ngọn lửa màu xanh xuất hiện trong tay hắn,vì bị gió thổi mà uốn mình theo, Ô Nhã cầm nhuyễn tiên trong tay, không chút sợ hãi tiếp nhận chiêu của Long Dật Phong.
Nhưng, ngay tại lúc hai người sắp giao thủ, bỗng truyền đến một âm thanh của đòn đánh nặng từ kim long.
Bốn phía ngập tràn tiếng kêu của người Long Đường : “Đại lão gia….”
Long Dật Phong nghe thấy tiếng kêu kia liền quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy Long Dật Minh ngã xuống, không thể cử động, mà lạ thay Kim Ô môn môn chủ vẫn đứng im ở chỗ cũ.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Bỗng nhiên có tiếng gió rít bên tai, quay đầu lại liền thấy Ô Nhã sử dụng nhuyễn tiên trong tay, đánh một roi về phía Long Dật Phong.
Long Dật Phong tuy rằng kịp thời tránh đi nhưng vẫn bị chấn động, thân mình không khỏi lùi về sau mấy bước.
Ngoái đầu lại, hai mắt đỏ ngầy nhìn Ô Nhã.
“ Ê, lão gia này, tốt nhất là đừng hết nhìn đông lại ngó tây, bằng không tự mình đâm đầu vào chỗ chết.”
Ánh mắt của Ô Nhã sắc bén, lộ ra vẻ châm chọc, nhìn thẳng vào Long Dật Phong.
Long Dật Phong tập trung sức mạnh ở hai tay, Song Hoàn trên tay hắn cùng hỏa diễm màu xanh quanh thân hắn hòa làm một, hai tay cầm Hoàn bị bao trùm giống như một bộ bao tay hình chữ nhật.
“ Miệng lưỡi của tiểu nha đầu ngươi thật lợi hại, lão phu sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Long Nham Quyền.”

Long Dật Tĩnh hét lớn, khua khua hai tay, công kích Ô Nhã.
Ô Nhã vung nhuyễn tiên lên, thân thể nhanh chóng lao tới…
Ở một nới khác, Long Dật Minh nằm trên mặt đất, tay để trước ngực, trong yết hầu tràn tới vị lạ, không cầm được phun ra máu.
Hắn nhìn máu trên mặt đất, khó khăn ngẩng đầu, nhìn về phía Thanh Thanh, thấp giọng nói: “Nếu ngươi là Kim Long đế quân, vì sao lại phải đối phó với Long Đường?”
Kim Long đế quân vì sao phải hủy Long Đường?
Tay Thanh Thanh thân mật vuốt ve cái trán của kim long, ý cười nhàn nhạt nổi lên trong mắt nàng, nàng nói: “Long Dật Minh, ngươi không biết sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc