MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Thanh Thanh nhẹ nhàng nhướn mày, đứng lên, đưa tay tháo những chiếc trâm đồng rườm rà, ngay trước mặt Sở Ca, từng chút một chút một bỏ những thứ rườm rà trên người. Sở Ca từ khinh thường, đến cuối cùng lại ngạc nhiên, khi hắn nhìn đến chiếc lưng trắng nõn trơn bóng không hề che dấu, đáy mắt đã làm lộ chính bản thân, thân hình kia giống như súng bắn đạn, lao nhanh lên giường.
Vẻ kiêu ngạo trong mắt ngày càng tăng, “Long Thanh Thanh, bổn vương lúc trước còn không tin lời đồn đại, nghĩ ngươi là nữ nhân ít nhất cũng phải có tự tôn, nhưng xem hiện tại, ngươi quả thật chỉ là một cái phế vật vô ích.”
Mâu trung Thanh Thanh xoẹt qua một tia trong trẻo lạnh lùng, rồi chợt biến thành mây khói, “Vương gia, không biết thiếp thân đã làm sai cái gì, làm cho người tức giận như thế, thiếp thân…….” Xung quanh hốc mắt hiện nên một đám sương mù, lời nói vẫn còn, cước bộ Thanh Thanh cũng chậm lại.
Sở Ca bỏ tay Thanh Thanh ra, từ trên cao nhìn xuống, nàng không chịu nổi đã ngã xuống ở mép giường, ánh mắt âm tình bất định.
Không khí ngưng trọng, mãi cho đến một lúc sau, Sở Ca đi tới trước mép giường, nâng khuôn mặt cúi gằm của Thanh Thanh lên, đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên một ý cười cùng bỡn cợt, “Nữ nhân, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, bổn vương cũng sẽ không đế ý, tiếp tục cho ngươi làm sườn phi.”
“Lời này của Vương gia, thiếp thân không hiểu.”
Lông mi của Thanh Thanh chớp chớp dính nước, con mắt hiện nên tia khó hiểu.

“Ngươi không cần phải hiểu, chỉ cần nhớ kĩ lời nói hiện tại của bổn vương, sắm tốt vai sườn phi của ngươi đi.”
Sở Ca chậm rãi thu tay lại, đi tới bên cạnh Thanh Thanh, ngồi xuống, tay hắn buông tấm màn hồng xuống, rồi cời giày ra, nằm xuống.
Thanh Thanh nhìn thế, cũng vội vàng ngồi dậy, tay cũng tháo màn hồng còn lại ở một bên.
Màn hồng thuận thế buông xuống, che đi thân ảnh của hai người.
Trong phòng, chỉ còn nến đỏ lay động………
Trong màn, Thanh Thanh hạ ánh mắt, cái yếm hồng không khó làm nổi bật thân thể.
“Đem quần áo mặc vào, nằm yên trên giường.”

Lời nói lạnh lùng truyền đến, thân mình Thanh Thanh run rẩy, ngạc nhiên quay đầu lại, “Nhưng, như vậy thiếp thân sao có thể hầu hạ Vương gia, huống chi, tối nay là chúng ta động phòng……..”
Sở Ca cười khẽ, nói: “Ngươi thực sự nghĩ bổn vương sẽ chạm vào nữ nhân không biết hổ thẹn như ngươi sao?”
Thanh Thanh cắn môi dưới, yên lặng đem hồng y mặt vào, sau đó mới chậm rãi nằm bên cạnh Sở Ca.
Hôn lễ hoang đường, đêm tân hôn cũng không có vuốt ve an ủi, trong màn hồng, tân lang bên trái, tân nương bên phải, con vẹt ở giũa.
Không gian yên tĩnh quá mức, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng vẹt đập cánh “vù vù”.
Mặt Thanh Thanh hơi nghiêng đi, nhìn về phía nam tử tuấn mĩ đã ngủ, thu đi vẻ thanh u trong ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Người ngoài nói ngươi là ngốc tử, ta là phế vật, chúng ta nếu xem như một đôi hẳn không chê vào đâu được. Tuy rằng hết thảy chưa phải là hoa trong gương, trăng trong nước……….. Nhưng ít nhất, ta sẽ không bởi vì ngươi ngốc mà khinh thường ngươi, mà ngươi…….. Không biết người ngươi thú rốt cuộc là phế vật hay là thiên tài………”
[Tiểu Bạch: Hoa trong gương, nước trong tranh, ai muốn hiểu thêm thì đọc ở đây nha: ấn nào!]
Lời nói trầm thấp chỉ giống như tiếng muỗi vo ve, rồi sau đó là tiếng hít thở rất nhỏ, tan dần đi.
Màn hồng nhẹ lay, không biết bao lâu sau, Sở Ca chậm rãi mở hai mắt, nhìn nữ tử bên người đã ngủ say, trong con ngươi đen hỗn độn kia, xẹt qua một tia gợn sóng, thanh thanh u u, kẻ khác không thể phân biệt được hư, thật…….


Bình luận

Truyện đang đọc