MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Long Thanh Thanh đứng im lặng hồi lâu trên cành cây khô, cành lá che đi thân ảnh của nàng, chỉ có đôi mắt như thiên chuy bách luyện(được gọt giũa) vẫn ở trong bóng đên lóe sáng.
Ánh mắt chăm chú nhìn ánh nến xa xa phát sáng, khi nàng bước vào ngôi chùa hoang này cũng đã phát hiện ra cơ quan.
Đối với cơ quan này nàng cũng không quen thuộc, nhưng mà cơ quan này vẫn làm cho nàng có chút kinh ngạc.
Cơ quan bình thường hẳn là vẫn được thiết kế ở nơi người ta không phòng bị, nhưng cơ quan này thì không hề che lấp, che dấu phơi bày bên ngoài nắng, cái này không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích cùng tự tin.
Mà có nhìn khắp Lam Nguyệt Đại lục này, người có thể tự tin làm ra loại cơ quan này, ngoại trừ cái tên Bách Hiểu Thông, Thanh Thanh thật sự không nghĩ ra người thứ hai.
Xem ra những thông tin mà Ô Nhã đưa cũng đều là do Bách Hiểu Thông phất tay đưa ra đi, về phần nguyên nhân tất nhiên là muốn dẫn nàng đến nơi này.

Thanh Thanh nhẹ nhàng quan sát bốn phía, đưa tay nhổ xuống mấy sợi tóc, hơn nữa gỡ trâm cài, đem những sợi tóc quấn quanh cây trâm, nhanh chóng phóng cây trâm ra ngoài.
Lúc cây trâm cắm vào mặt đất, bốn phía nhất thời nổi lên cuồng phong dữ dội, âm thanh bên tai gào thét không dứt.
Khi mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, chỗ cây trâm cắm trên đất, các loại ám khí cắm đầy lộn xộn, tất cả đại võng này làm cho Thanh Thanh dở khóc dở cười…
Nhưng mà, cùng lúc đó, tiếng chuông từ bốn phía vang lên nhức tai.
Đối mặt với tình cảnh như thế này, Thanh Thanh còn than, nàng đường đường là Kim Ô môn môn chủ lại bị Bách Hiểu Thông xem như thế, thật đúng là xem nàng ngu ngốc đến chừng nào?
Lúc này Bách Hiểu Thông cùng kim diện nam tử đang đi về phía nơi cắm đầy ám khí, ảm đạm trên mặt Bách Hiểu Thông đột nhiên sáng ngời, cười: “Ai nha, xem ra ta đã quá mức xem thường môn chủ kia.”

Kim diện nam tử ánh mắt yên lặng thâm thúy nhìn bốn phía, đáy mắt hiện lên một chút ô quang…
Bách Hiểu Thông sờ má, nhìn kiệt tác tỉ mỉ của chính mình, suy nghĩ nói: “ Xem ra lần sau vẫn là bí mật hơn chút, tốt.”
Bách Hiểu Thông ngẩng đầu nhìn về phía kim diện nam tử, còn muốn nói nữa nhưng lại bị đối phương cắt ngang: “ Ta hôm nay mới biết được, vì sao Bách Hiểu Thông cơ quan thiên hạ vượt bậc, lại vĩnh viễn không thể siêu việt bằng Thiên Ky lão nhân, thậm chí bị đuổi ra khỏi sư môn.”
Khi nói chuyện, khóe mắt kim diện nam tử nhìn về phía cây khô cách đó không xa, ngón tay nhẹ nhàng giơ cao lên, tay áo giống như phất phơ bình thường rảnh rỗi giữa không trung, tiện theo mà cất tiếng huýt gió sắc bén.
Phảng phất giữu không gian, tựa hồ như có tuyết đọng dưới tàng cây rơi xuống.
Mâu trung kim diện nam tử thoáng hiện ra tia cười lạnh, “ Nếu môn chủ đã đến đây, có gì nhất định phải dấu đầu hở đuôi, Vẫn là nói, Kim Ô môn ngươi đều là một cọn chuột nhắt trộm cắp, ngay cả gặp người khác cũng sợ.”
Âm thanh không tính ra cao vút, cũng không tính là trầm thấp, chính là trong ôn nhuận lại mang theo châm chọc nồng đậm.


Bình luận

Truyện đang đọc