MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


“Cái gì!”
Hồn Sát nhíu mày, hắn vốn định nói tiếp nhưng lại bị tiếng quát của Ô Nhã cản lại.
Kim Ô môn môn chủ thực sự đáng sợ như vậy sao, tuy đã nghe Tuyệt Sát nói qua, nhưng Hồn Sát hắn cũng không tin tưởng lắm.
Kim Long đế quân, trừ bỏ Ám Đế sẽ không có người thứ hai.
Hồn Sát khẽ run lên, cảm thấy trong người khó chịu, ngày càng lan rộng, da thịt trên người hắn nháy mắt đã chuyển thành màu xanh đen.
“Ngươi không cần chủ nhân rat ay, Ô Nhã ta dư sức.”
Ô Nhã vung nhuyễn tiên, Thần Long khí bay lên, nháy mắt, trường tiên phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Không khí bởi vì chấn động từ Thần Long khí mà trở lên ngột ngạt, tiếng gió xẹt qua bên tai phải.
“Buồn cười.”
Hồn Sát tức giận đến run người, bản thân lại bị một nữ tử xem nhẹ, quả thực rất nhục nhã.

Âm thanh càng ngày càng lớn, luồn lách xung quanh thân thể.
Hai thân ảnh rất nhanh lao vào nhau giữa không trung, lam quang lượn lờ, giống như hai sao chổi va chạm rồi lại tách ra.
Thanh Thanh luôn nhìn chằm chằm thânh ảnh của Ô Nhã, Thần Long khí của Ô Nhã tuy không tinh thuần giống như đối phương, nhưng kĩ năng lại cao hơn một bậc, coi như ngang sức.
Hai người này nếu muốn phân cao thấp, trận chiến này không biết kéo dài đến khi nào.
…………….
Kịch chiến giữa Ô Nhã và Hồn Sát, càng lúc càng biến hóa càng mãnh liệt, Long Thanh Thanh nhìn hai người, trận chiến này nêu muốn phân cao thấp, chỉ sợ thời gian không ngắn.
Thời gian không cho phép nàng chờ đợi, giữa lúc đó…
“Phằng phằng.”
Cây anh đào nổ tung giữa bầu trời, nháy mắt màu hồng nhạt bao phủ khắp viện, ngay cả Thần Long khí vốn tràn ngập trong không khí cũng biến mất.
Hai người không có Thần Long khí che chở, lập tức từ trên cao rớt xuống.
Ánh sáng bạc lập lờ, nhanh như chớp đón lấy hai người, cùng đem Ô Nhã và Sát Hồn nâng lên.

Long Thanh Thanh cầm xíc vàng trong tay, chỉ vào trong rừng, quát chói tai, “Lăn ra đây.”
Ô Nhã cùng Sát Hồn vẫn ở trong tình trạng nửa mộng nửa tỉnh, đến khi nghe được tiếng quát của Long Thanh Thanh mới phục hồi được tinh thần.
“Chủ nhân…”
“Đừng tới đây.”
Thanh Thanh ngăn Ô Nhã lại gần, kim quang vồn mở nhạt càng mạnh hơn, đôi mắt dần hí lại.
Tiếng cười lạnh léo tựa ở âm phú trong rừng tràn ra, hai thân ảnh một ột thấp, chậm rãi bước ra khỏi góc tối.
Long Thanh Thanh nhíu màu nhìn nhân vật xuất hiện trước mặt mình, sự âm u trong ánh mắt bắt đầu hình thành…
Ánh mắt Ô Nhã chăm chú quan sát từng cử động của hai người, nắm chặt nhuyễn tiên, thân thể nàng không chịu được sự lãnh lẽo ấy, hơi hơi run lên.
“Không hổ là Kim Ô môn môn chủ, nhanh như vậy đã pháp hiện ra.”
Thân ảnh thấp kia cúi sát người, mái tóc dài che đi khuôn mặt khiến người khác không thể thấy rõ, chỉ là tiếng cười kia, tiếng cười sởn tóc gáy.
“Nhét vào.” Thân ảnh cao lớn lộ ra một khuôn mặt vuông vức lôi ra một cuộn vải màu trắng, lông mày đen rậm rạp của hắn nhíu vào, không cam lòng chửi một tiếng: “Đến đánh nhau còn nói nhảm.”
“Đừng nóng vội.” Thân ảnh thấp nhún vai, con mắt được giấu kín kia, nhìn từ trên xuống.
“Cái ngươi là ai.” Thanh Thanh lạnh lùng nhìn hai người, trên người hai tên này không có cảm giác của Thần Long khí, rồi dùng sức cản Ô Nhã cùng Sát Hồn, khiến nàng không thể không chú ý đến.


Bình luận

Truyện đang đọc