MẠC THANH CA ĐẠI GIÁ CUỒNG PHI


Trong lòng nảy ra ý định muốn trốn tránh, đòn công kích hung hãn kia, đánh trúng ngươi Long Dật Minh, lập tức, một ngụm máu tươi đỏ sẫm, tại nơi kẻ này đứng đã thu hút vô số ánh mắt kinh hãi, lồng lộn phun ra. Phía trên đỉnh núi, Long Dật Minh gặp một đòn nặng nữa, nhanh chóng rơi xuống, rốt cuộc rơi xuống mặt đất, không thể nhúc nhích.
Ai cũng không nghĩ tới, Long Dật Minh vừa mới trở thành Tử Long Nguyên soái liền thảm bại ở trong tay Kim Ô môn môn chủ.
Nhưng, nhìn khắp nhân lực của Long Đường trên đỉnh núi này, Long Dật Minh đã được xem là cực mạnh, hiện giờ ngay cả hắn cũng bị thua, xem ra lần này Long Đường đúng là sxẽ bị hủy trong tay Kim Ô môn môn chủ.
Nhất là lại nhìn thấy, Kim Long uy phong lẫm liệt bay xung quanh thân của Long Thanh Thanh, một đôi mắt rồng nâu, cảnh giới nhìn bốn phía.
Tầng tầng lớp lớp ánh vàng, trải dài khắp trời đất, chỉ riêng không khí trầm mạnh này, đã khiến cho ý định tiến lên của họ khiếp bước, không dám tiến lên nửa bước, chỉ có thể lo lăng nhìn Long Dật Minh nằm ở trên mặt đất.
Long Thanh Thanh trong trẻo lạnh lung nhìn khắp bốn phía, vid sau bước tiếp bước, đi tới trước người Long Dật Minh, nàng hạ mắt, từ trên cao nhìn xuống phế vật Long Dật Minh.
Người này mặt xám như tro tàn, một thân nam nhân chật vật, còn là vị đại lão gia oai phong một cỏi của Long Đường sao?
Giờ phút này, hắn cũng chỉ sống thoi thóp.
Nhưng đồng tử trong con ngươi kia phụt ra sát khí làm cho người khác sợ hãi, chỉ tiếc Long Dật Minh có miệng khó trả lời, hắn biết rõ ràng người trước mắt là ai, đang tiếc không có cách nào báo được cho các đệ đệ của hắn!

Long Thanh Thanh ………..
“ Long Dật Minh, ngươi tốt nhất còn sống cho tốt, còn sống mới có thể nhìn thấy cảnh Long Đường bị dồn ép, nhìn thấy ta làm thế nào đem Hộ Long gia tộc của Lâm Nguyệt trừ tẫn.”
Lời nói tuy thật khẽ, nhưng đủ để cho Long Dật Minh nghe được một chữ không sót.
Thân hình nằm trên đất kia, kịch kiệt run rẩy vài cái, máu tươi tràn đầy trong miệng nhưng một chũ cũng không có.
Long Thanh Thanh vung vạt áo dài lên, gió đột nhiên thổi cuồn cuộn xung quanh Long Dật Minh, quăng hắn vào đỉnh núi xa xa kia, trung tâm của cuộc chiến.
“ Đại ca…….”
Mấy vị lão gia còn lại của Long Đường đều không phải là đối thủ, vội lướt nhanh tới trước người Long Dật Minh bị Long Thanh Thanh quăng tới.
Long Dật Hải không đế ý công kích của đổi thủ, đã trúng một chưởng, lúc này mới miễn cưỡng tiếp đượ Long Dật Minh.
“ Đại ca, đại ca, người làm sao vậy?”
Trong ngực bốc lên lửa, nhưng đám người Long Dật Hải cũng đã đem chuyện xung quanh quên mất, chỉ lo lắng nhìn Long Dật Minh.

Long Dật Minh nằm trong ngực đệ đệ của mình, hắn muốn nói chuyện, muốn đem chuyện hắn biết được nói cho bọn họ, nhưng ……
“Ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn.”
Long Dật Hải nhìn cặp mắt của Long Dật Minh ôm hận nhưng lại không thể nói, hai mắt đỏ sậm tràn đầy bi phẫn.
“BÀNH.”
Một lần nữa mặt đất rung chuyển lắc lư, kim long bay lên trời, ánh sáng màu vàng trong phút chốc bao chum lấy toàn bộ đỉnh núi, Long thanh Thanh đứng trên kim long, một thanh long lánh nhìn xuống dưới, âm thanh như hồng thủy, vang vẳng trong không gian: “Người trong lục quốc nghe đây, trở về nói cho lão gia của các ngươi biết, linh hồn của người đã chết ba mươi năm trước sẽ trở về lấy mạng, Long Đường bây giờ mới chỉ là bắt đầu!”
“ Súc, sinh!”
Long Dật Vũ quát lớn.
Mắt của Long Thanh Thanh lóe lên, một đường ánh sáng vàng đánh vào bên cạnh Long Dật Vũ, nếu không phải Long Dật Thu kịp thời mang hắn đi, chỉ sợ kết cục hiện tại so với Long Dật Minh giống nhau.
“ Lão Bát.”
Long Dật Vũ tức giận nhìn Long Dật Thu.
“ Trận chiến ngày hôm nay, Long Đường chúng ta đã bại trận, tiếp theo, Long Đường chắc chắn sẽ bị diệt.”
Long Dật Thu đau đớn nói ra sự thật hắn không muốn thừa nhận.


Bình luận

Truyện đang đọc