MANG CON THIÊN TÀI ĐI ĐÁNH TỔNG TÀI



Ngay khi Thời Ngọc Diệp từ nhà vệ sinh đi ra, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi theo hướng vào phòng thiết kế.
Cô cau mày, giác quan thứ sáu mạnh mẽ thôi thúc cô lặng lẽ đi theo phía sau.
Cho đến khi nhìn thấy chủ nhân của bóng lưng đó, tướng mạo giống hệt như sáu đứa con trai của mình, trong lòng không kiềm được bỗng vỡ lẽ.
Chính là anh.
Ngày hôm đó cô đã nhìn thấy người đàn ông này ở sân bay.
Trong ký ức, cô và anh từng có một mối quan hệ vô cùng phức tạp, nhưng lại không thể nhớ rõ.
Điều duy nhất mà Thời Ngọc Diệp rõ ràng là chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của anh, trái tim sẽ bất giác đau nhói, hô hấp khó khăn: Nếu như đoán không lầm, người đàn ông này chính là ba của sáu đứa con trai của cô.
Vấn đề là tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Trong đầu cô thoáng qua nhiều nghỉ vấn.
Thời Ngọc Diệp chưa kịp định hình thì đã thấy anh và hai người đàn ông khác bước vào phòng thiết kế: “Đúng rồi.

Tại sao hết lần này đến lần khác anh ta lại đến bộ phận thiết kế?”

Biết đâu sau khi trở về, cô liền bị đối phương nhìn thấy và nhận ra thân phận, đến lúc đó chẳng phải sẽ rất lúng túng sao?
Không được, cô không thể để lộ thân phận được.
Tốt hơn hết là nên tìm một nơi để trốn trước.
Thời Ngọc Diệp không nói hai lời lập tức xoay người trốn vào nhà vệ sinh.
Sự xuất hiện của Phong Thần Nam đã thu hút sự chú ý của không ít người trong công ty Bảo.
Thắng.
Thời Ngọc Diệp vừa ngồi xuống bồn cầu không bao lâu đã nghe thấy các đồng nghiệp nữ từ bộ phận khác thảo luận sôi nổi.
“Tổng giám đốc tập đoàn Phong thị là con trai trưởng và cháu ruột của gia tộc, là người thừa kế hàng đầu, vừa giàu có vừa đẹp trai”
“Đúng đúng đúng, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tim tôi đều đập rất nhanh.

Này, không biết anh ấy đã có đối tượng chưa?”
“Vài năm trước đã sớm kết hôn rồi.

Nhưng tôi nghe nói bà Phong không bao lâu sau đã qua đời.”
“Qua đời?”
“Ừ, trong một trận hỏa hoạn”
Trong phòng phía sau của nhà vệ sinh, Thời Ngọc Diệp nghe không sót một chữ nào nội dung của cuộc trò chuyện.
Không hiểu sao, khi nghe đến “Bà Phong” và “hỏa hoạn”, cô cảm giác huyệt thái dương bỗng đau nhói: Cô ôm đầu, dường như có thứ gì đó hoảng hốt thoáng qua trong tâm trí cô, nhưng lại không thể nắm bắt được.
Chết tiệt.

Bệnh cũ lại tái phát Bình thường cơn đau đầu của cô phát tác sẽ rất đau đớn, kéo dài ít nhất là cả ngày, hành hạ cô đến khi hôn mê bất tỉnh mới thôi.
Con trai lớn Thời Tử Long luôn một mực điều trị cho cô.
Nhưng gần đây cô mới hết thuốc, hôm nay trên người cũng không mang theo thuốc dự phòng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cô sẽ phải hôn mê trong nhà vệ sinh của công ty.
“Reng.”
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Mấy đồng nghiệp nữ vẫn đang trong phòng thay đồ trò chuyện nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động liền biết bên trong có người, lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào.
Thời Ngọc Diệp nhìn dấy số xa lạ, có chút không muốn trả lời nên dứt khoát cúp máy, tìm số điện thoại của quản lý Triệu trong danh bạ rồi gọi đi.
Bộ phận thiết kế.
Lý Mạn Như thật vất vả mới gọi được cho Thời Ngọc Diệp từ bộ phận nhân sự, kết quả vừa nối máy đã bị cắt đứt.
Sắc mặt cô ta có chút khó coi.
Người phụ nữ mới tới này rốt cuộc có hiểu quy tắc hay không?
Ngay cả điện thoại của cấp trên cũng dám không nghe.
Nghĩ đến việc Phong Thần Nam còn đang đợi ở phòng họp bên kia, cơn giận của Lý Mạn Như càng bùng cháy dữ dội hơn.
Đợi lát nữa tìm được người, cô ta nhất định phải dạy cho Thời Ngọc Diệp một bài học.
Nghĩ đến đây, Lý Mạn Như cúi đầu muốn gọi điện thoại, kết quả lúc này quản lý Triệu ở trước mặt cô ta lúc này vừa nhận được một cuộc điện thoại.
“Nhà thiết kế Lý, cô không cần gọi nữa, cô Thời cảm thấy không khỏe, vừa mới xin nghỉ.”
Lý Mạn Như gấp gáp gần như nhảy dựng lên.
“Chuyện này làm sao có thể? Tổng giám đốc Phong còn đang đợi người trong phòng họp.”

“Người đã đi rồi, tôi cũng không có cách nào”
Quản lý Triệu nhún vai, sau đó xụ mặt tiếp tục làm việc.
Lý Mạn Như trong lòng như nghẹn lại, đành phải cắn răng quay lại giải thích.
Kết quả có thể tưởng tượng, thời điểm Phong Thần Nam nghe thấy Thời Ngọc Diệp xin nghỉ trở về nhà sắc mặt lập tức đen lại.
Trịnh Nhạc Huân thấy vậy tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Mạn Như.
Cô ta sợ hãi run rẩy đứng tại chỗ.
“Xin lỗi tổng giám đốc Phong, giám đốc Trịnh, tôi có gọi rồi mà cô ấy căn bản không trả lời.

Buổi sáng tôi thấy cô ấy vẫn còn bình thường, một chút cũng không giống bị bệnh, không hiểu sao đột nhiên lại nói rằng cơ thể không thoải mái.

Đều tại tôi, không chú ý đến nhân viên cấp dưới.”


Bình luận

Truyện đang đọc