Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhưng với tư cách là một đầu bếp cao cấp, Nguyên Thanh Lam càng cảm thấy khinh thường và tức giận nhiều hơn.
Anh ta cảm thấy như bị sỉ nhục.
Cô gái họ Thời trước mặt này thậm chí không thèm cho anh ta một lời nhận xét mà lại để một đứa trẻ mới bốn, năm tuổi bình luận về anh ta.
Đừng nói đến đứa trẻ này, thậm chí ngay cả cô có lẽ cũng không đủ tư cách để nhận xét về anh ta, một đầu bếp danh giá nhận từng được danh hiệu quốc tế.
“Cô Thời, cô đánh giá cá nhân tôi nấu ăn như thế nào?”
Mặc dù Nguyên Thanh Lam nói chuyện rất lịch sự, nhưng giọng điệu của anh ta đã có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Thời Đằng Kỳ, con trai thứ tư của Thời Ngọc Diệp đương nhiên có thể nhận ra đầu bếp này căn bản không hề nghe lời mình nói, vẻ mặt lập tức trâm xuống.
Thời Ngọc Diệp nêu quan điểm của mình và nói: “Đánh giá của con trai tôi chính là đánh giá của tôi.”
“Xin hỏi, cô và con trai cô học nấu ăn trường ấm thực nào vậy?”
Nói tới đây, Nguyên Thanh Lam không còn che giấu tính khí của mình nữa, ánh mắt lộ ra vẻ cao ngạo khinh thường với việc tiếp nhận lời phê bình.
Hàm ý chính là, cô và con trai cô có quyên gì mà phải đòi phê bình tôi?
Mẫn Tuyết Nguyệt đang dùng bữa bỗng dừng lại, quay đầu nhìn anh ta đầy nghi hoặc.
“Đây là cách nhà hàng của các người tiếp đãi khách? Ngay cả ý kiến đóng góp cũng không nghe lọt tai sao?”
Quản lý Dương đứng bên cạnh cảm thấy không khí có gì đó không ổn liền lên tiếng giải thích: “Cô Thời, thật xin lỗi, đầu bếp Nguyên chỉ muốn trò chuyện một chút thôi, không có ý nghỉ ngờ ý kiến của cô”
“Tôi chính là ý đó.
“.” Quản lý Dương tức giận nhìn Nguyên Thanh Lam.
Anh ta đã cho bậc thang đi xuống còn không biết điều.
“Mấy người đang ngồi đây, mọi người chưa từng thưởng thức qua món ăn kiểu Pháp thực sự sao? Những món này, tôi đều đã học từ nước Pháp.
Hương vị rất chân thực, không có vấn đề gì cả”
Mấy đứa trẻ trố mắt nhìn nhau trong lòng không có chút gợn sóng nào, thậm chí còn buồn cười.
Những đứa trẻ này đều sinh ra ở Pháp, từ nhỏ ông ngoại đã rất yêu thương chiêu chuộng bọn chúng, còn món nào chưa từng thưởng thức qua?
Đừng nói là món Pháp, tay nghề của những đầu bếp hàng đầu thế giới, bọn chúng gần như ăn phát chán rồi.
Không đợi Thời Ngọc Diệp nói thêm, Mẫn Tuyết Nguyệt đã không nhịn được, khóe miệng xuất hiện một tia cười lạnh, giễu cợt đứng lên: “Ngay cả khẩu vị của khách cũng không biết chăm sóc.
Từng đi du học Pháp trở vê thì sao? Có ai là chưa đến nước Pháp bao giờ?”
Lời này của cô ta đặc biệt không hề nế mặt.
Nguyên Thanh Lam tức giận căn môi dưới, chưa kịp phản bác, Lý Duệ Ca đã không nhịn được mở miệng nói: “Các người đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Anh ấy chính là Nguyên Thanh Lam từng nhận được rất nhiêu danh hiệu quốc tế vinh danh.
Anh ấy vô cùng nổi tiếng trong giới ẩm thực, trong nước căn bản chưa có một đối thủ nào.”
“Không có đối thủ thì không cần tiến bộ à?
Không phải chỉ là giành được huy chương bạc trong cuộc thi nấu ăn thế giới Bác Cổ Tư vừa rồi thôi sao, chưa gì đã cho mình là nhà vô địch thế giới, bất khả chiến bại.”
Không ngờ người lên tiếng lúc này lại là cậu bé vừa đưa ra đánh giá kia.
Ánh mắt Nguyên Thanh Lam chợt run lên.
Những đứa trẻ này dù là lời nói, cử chỉ hay suy nghĩ đều rất khác biệt, thậm chí vượt ra so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Nhất là đứa trẻ vừa đưa ra đánh giá đối với tài nấu nướng của anh ta, khiến anh ta cảm thấy có chút khó lường.
Điều bất ngờ nhất là đứa trẻ này nhận ra anh ta là người đã đạt huy chương bạc trong cuộc thi lần trước.
“Cậu bé, cháu còn biết cuộc thi nấu ăn thế giới Bác Cổ Tư sao?”
Giọng của Nguyên Thanh Lam tràn đầy nghi ngờ.
Anh ta không tin đứa nhỏ này lại lợi hại như vậy, nhất định là trước khi tới đây, người lớn đã dạy cậu nói như vậy.
Thời Đằng Kỳ không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta mà tiếp tục đưa ra nhận xét của mình: “Món Pháp do chú làm thực sự là chính hiệu, nhưng đáng tiếc chú vân không hiểu vì sao lại bị thua người đứng hạng nhất”
“Cách nấu ăn của chú còn thiếu cá tính riêng.
Dù chú có làm ngon đến đâu thì cũng chỉ là bắt chước mà thôi.
Chú là người Ngọc Hạ, đối với văn hóa Pháp không thể hiểu biết tường tận như người dân địa phương.
Nếu nghiên cứu quá nhiều trong một lĩnh vực không nắm rõ thì sẽ đánh mất phong cách nấu ăn riêng của chính mình”
“Trong lĩnh vực này, chú vẫn còn nhiều điểm mù chưa tạo được đột phá.
Không những không có cá tính riêng, lại còn không quan tâm đến khẩu vị của khách hàng, một mực bảo thủ, giậm chân tại chỗ, còn không biết tiếp thu nhận xét của người khác.
“
“Đây là những nguyên nhân khiến chú bỏ lỡ chức vô địch”
Mấy đứa trẻ lại trố mắt nhìn nhau.
Bọn chúng biết Bé Bốn ở phương diện nghiên cứu nấu ăn rất tính xảo, nhưng không ngờ rằng khi tiếp xúc với lĩnh vực chuyên môn, Bé Bốn một người thường ngày có tính khí ngoan ngoãn dễ bảo như biến thành người khác vậy, miệng lưỡi trơn tru không chút lưu tình.
Tuy nhiên, từng câu, từng chữ đều như gãi đúng chỗ ngứa.
Thời Ngọc Diệp bổ sung thêm sau khi con trai nói xong: “Đánh giá của con trai tôi chính là đánh giá của tôi.”
Mẫn Tuyết Nguyệt gần như muốn quỳ xuống cạnh Thời Đằng Kỳ ngay lập tức.
Đẹp trai, đẹp trai quá.
Đứa trẻ này còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy, khiến cô ta càng ngày mong chờ không biết Bé Bốn khi lớn lên sẽ như thế nào.
Dáng người cao gầy mặc đồng phục đầu bếp trông giống như tầng lớp tinh anh trong xã hội, khí chất lịch sự, nấu ăn đặc biệt ngon, tư thế cầm muôi xào thức ăn thật đẹp trai, quan trong là vui vẻ dùng đồ ăn ngon chiều chuộng bạn gái.
Chao ôi.
Cô ấy cũng muốn có một cậu con trai dễ thương và thông minh như vậy.
Lúc này, Nguyên Thanh Lam đã tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, hai tay nắm chặt lại thành quả đẩm.
Mất chức vô địch cuộc thi nấu ăn là điều anh ta xấu hổ nhất, tên nhóc này còn dám dùng nó làm bẽ mặt anh ta.
“Cậu nhóc, không biết gì thì đừng nói linh tinh.
Cho dù đầu bếp Nguyên của chúng tôi chỉ giành được huy chương bạc, nhưng vẫn giỏi hơn những người khác rất nhiều.”
Mặc dù Lý Duệ Ca rất ngạc nhiên trước nhận xét của đứa trẻ kia, nhưng anh ta cũng không quên hỗ trợ phản bác.
Anh ta ưỡn ngực, nhưng bất ngờ bị quản lý Dương tát mạnh một cái, suýt nữa làm anh bị thương.
“Xin lỗi cô Thời, cậu Thời.
Có lẽ do hôm nay có quá nhiều khách, bận bịu nên tâm tình của đầu bếp Nguyên và nhân viên này không được tốt cho lắm, nói chuyện không biết phép tắc, mong hai người bỏ qua”
Thời Ngọc Diệp bình thản đáp: “Khinh thường ý kiến của người khác, vĩnh viễn sẽ không bao giờ tiến bộ”
Thời Đằng Kỳ cũng lạnh lùng nói thêm: “Chú quay lại nói với Tân Gia Hưng rằng nhà hàng của anh ta sắp bị xuống cấp, chuyện này tôi không giúp gì được, đáng tiếc.”
Tần Hưng là chủ của nhà hàng, chỉ có quản lý Dương mới biết khách VỊP trong phòng riêng này đều là ông chủ lớn trăm đắng nghìn cay mới mời được, nói nhất định phải cho mọi người ăn thử món ăn, nếu không nhà hàng của họ sẽ bị cảnh báo và hạ cấp, không còn đường làm ăn.
Nguyên Thanh Lam và Lý Duệ Ca nghe thấy lời này không khỏi sững sờ.
Làm sao đứa trẻ lại biết về việc hạ cấp? Còn dám gọi thẳng tên ông chủ, giống như là có quan hệ rất tốt, đúng là vô liêm sỉ, không lễ phép, không có giáo dục.
Không đợi bọn họ lên tiêng, Mẫn Tuyết Nguyệt đã khoát tay một cách sốt ruột.
“Được rồi được rồi, quản lý Dương, làm ơn cho họ ra ngoài hết đi.
Chúng tôi còn chưa ăn no đâu.
Đừng làm ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng tôi.”
“Vâng, cô Mãn”
Quản lý Dương cuối cùng đành lúng túng đuổi tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn lại hai người phụ nữ và sáu đứa trẻ lặng lẽ ngồi ăn trong phòng riêng.
Sau khi ra ngoài, quản lý Dương tức giận đến phát run, hận không thể giết chết Lý Duệ Ca và Nguyên Thanh Lam.
“Quản lý Dương, bên trong biết đâu giả bộ là khách thì sao? Xương trong trứng gà đã đành, còn không lễ phép dám gọi tên ông chủ của chúng ta?”
“Giả bộ giả bộ, giả bộ cái đầu anh.
Anh có biết một người trong số đó là cô chủ nhà họ Mẫn.
Ngoài ra hai mẹ con kia chính là khách quý mà ông chủ mãi mới mời được không?”.