"Anh có thể giải thích cho tôi biết, thủ đoạn của các anh là gì không?
"Cô chủ, không phải cô đã bảo chúng tôi phải khiêm tốn lại sao?
"Mang khẩu trang vào mà là khiêm tốn à?
Các anh từng người-một đứng dàn hàng ở hành lang, chẳng khác gì thần giữ cửa chính là muốn hù dọa đồng nghiệp của tôi sao?
"Nhưng, nhưng đây là cách tốt nhất mà chúng tôi có thể nghĩ ra rồi”
Thời Ngọc Diệp đỡ trán, cảm thấy nhóm người này thật vô vọng.
Thường ngày Vân Mặc Tích hoạt bát sôi ni cũng đưa em là người tài giỏi, thông minh và có năng lực, sao tự dưng hôm nay đến chỗ cô lại giống như một chú Husky ngốc nghếch vậy?
Vân Mặc Tích và các vệ sĩ mặc vest đen đứng ở hành lang bên ngoài phòng thiết kể, khiến những đồng nghiệp đi qua đều | hoảng sợ, tưởng rằng đó là kẻ cho vay nặng lãi muốn đến gây sự.
-
Khi các đồng nghiệp phát hiện ra những người mặc đồ đen này đều ở đây để bảo vệ Thời Ngọc Diệp, ánh mắt nhìn cô cũng dần thay đổi.
"Đây là đang làm cái trò gì vậy? Làm như thể mình là công chúa lá ngọc cành vàng không bằng vậy.
“Đi làm còn có rất nhiều vệ sĩ đến hộ tống.
Tại sao không thành lập công ty và trở thành chủ tịch đi? Đến công ty Bảo Thăng chúng ta với tư cách là một nhà thiết kế thực sự là đang tự hạ thấp mình rồi”
““Suyt, im lặng đi, đám vệ sĩ đó hình như đã nghe thấy.
“Anh sợ gì? Nếu có bản lĩnh thì đuổi việc tôi đi”
“Anh không thắc mắc tại sao cô ấy đột nhiên có nhiều vệ sĩ đi theo như vậy sao? Là do chủ tịch Trịnh sắp xếp đó?”
“Quả nhiên, cô ấy và chủ tịch Trịnh luôn có một mối quan hệ…”
Vân Mặc Tích thính lực rất tốt, anh khẽ cau mày khi phát hiện các nhà thiết kế trong công ty thích nói xấu cô chủ một cách bí mật.
Nếu như ở Pháp, ai dám nói xấu cô chủ trong công ty thì đã bị công ty sa thải từ lâu rồi.
Chỉ cân có người bị công ty dưới trướng của nhà họ Thời đuổi việc thì cơ bản là cũng sẽ không nơi nào tuyển dụng nữa, vì nếu không thì chính công ty đó sẽ không còn cơ hội làm ăn.
Và những người này vẫn không hề hay biết rằng họ đang cận kề cái chết.
Có vẻ như anh ta phải làm gì đó.
Thời Ngọc Diệp phát hiện hôm nay Phó Uyển Hân không đến công ty, cô ấy cũng không đề cập đến việc hôm nay sẽ đi du lịch.
Khi Thời Ngọc Diệp đang nghĩ đến việc gọi Phó Uyến Hân thì Lý Mạn Như đã đi về phía cô.
“Phó Uyển Hân sao lại xin nghỉ đột ngột vậy?
Hai người hẹn nhau xin liên tục sao?”
Cô liên lắc đầu: “Không.
Tôi không biết rằng cô ấy đã xin nghỉ phép.”
“Hôm nay có một dự án cần trình bản thảo, nhưng tôi vẫn chưa nhận được.
Bản thảo là do Phó Uyến Hân giữ, cô thay tôi giục cô ấy một tiếng”
“Quản lý Lý, sao chị không gọi điện thoại cho cô ấy và đích thân nói?”
“Không phải là cô quen với cô ấy sao? Yêu cầu cô gọi điện thoại thì có vấn đề gì sao? Dù sao thì hôm nay tôi phải nhận được bản thảo thiết kế trước khi nghỉ làm.
Cô cứ tự xem xét mà xử lý”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy bối rối.
Rõ ràng đó không phải là trách nhiệm của cô, nhưng thật vô lý khi lại cố tình gắng gây áp lực cho cô.
Lý Mạn Như nói xong rời đi, Thời Ngọc Diệp cũng không tiếp tục giữ cảm xúc tiêu cực này nữa, dù sao cô ấy cũng định gọi cho Phó Uyển Hân, nên quyết định nhân tiện sẽ hỏi luôn.
Đoán rằng Phó Uyển Hân đang bận.
Điện thoại đổ chuông nhiều lần trước khi kết nối, và giọng nói nồng nhiệt của cô vọng đến, không giống như bị ốm.
“A lô, chị Thời ạ, hôm nay em xin nghỉ phép.
Chị đợi ngày mai mời em đi ăn tối nhé!”
“Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”
“Không sao đâu, than ôi, chủ nhà đột nhiên nói rằng con gái mình chuyển về sống, và họ không cho em thuê nữa.
Ông ấy muốn em chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt.”
Thời Ngọc Diệp không ngờ lại xảy ra chuyện này, nghĩ đến chuyện còn có bao nhiêu căn nhà để không chưa có người ở có lẽ có thể cho cô ấy mượn.
“Vậy thì em đã tìm được nhà chưa?”
“Tìm được rồi.
Tối hôm qua tìm mất mấy tiếng đồng hồ.
Phòng em tìm lần này hơi đắt nhưng gần công ty, cảnh đẹp, nhìn vào là thích lắm”
Phó Uyển Hân từng nghĩ rằng cô ấy sẽ kiếm được ít tiền, vì vậy cô ấy không muốn chi quá nhiều tiên cho việc thuê nhà.
Sau đó, cô phát hiện tiền đi lại đi làm vẫn chiếm nhiều chỉ phí, cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, tốt hơn hết là nên chuyển đến một nơi có điều kiện tốt hơn.
“Nơi mới em đang tìm khá tốt.
Chỉ mất mười phút đi tàu điện ngầm.
Ngay cả khi bạn hết tiền vào cuối tháng, bạn có thể đi bộ đến nơi làm việc”
Thời Ngọc Diệp cũng đồng ý với quan điểm của Phó Uyển Hân, thấy cô đã tìm được nhà rồi nên không tiếp tục nói rằng cô có nhà bỏ trống.
“Đổi một nơi khác ở cũng tốt, hơn nữa nhà cũ điều kiện cũng không được tốt, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em”
“Một thời gian nữa em sẽ dọn đến.
Chắc em phải dọn dẹp cả ngày hôm nay.
Ngày mai là em có thể đi làm rồi.
Chị Thời, ngày mai chị mời em đi ăn tối nhé.”
Phó Uyển Hân không quên răng Thời Ngọc Diệp đã hứa sẽ mời cô ăn tối vào ngày tổ chức.
bữa tối đấu giá.
Thời Ngọc Diệp cười nói phải, đột nhiên nhớ tới những gì Lý Mạn Như vừa yêu cầu, cô liền hỏi: “Quản lý Lý nói hôm nay em có bản thảo cần giao.
Em đã làm xong chưa?”
Phó Uyển Hân ở đầu dây bên kia hét lên một tiếng rồi nói: “Em quên mất rồi!”
“Em đừng nói với chị là đến một ngón tay em cũng chưa động vào đấy nhé?”
“Chính xác…
Thời Ngọc Diệp chỉ cảm thấy đau đầu, và một điềm báo không lành hiện lên trong đầu cô.
Đúng như dự đoán, Phó Uyển Hân đã yêu cầu sự giúp đỡ trong giây tiếp theo.
“Chị Thời, lần này chị nhất định phải giúp em!
Hôm nay em thực sự không thể hoàn thành được”
“Em câu xin chị đó, chị Thời, hay là chị không cần phải mời em đi ăn nữa đâu? Được chứ? Hu hu, em đã trì hoãn bản thảo vài lần trong tháng này.
Nếu em không thể nộp trong ngày hôm nay, tiên thưởng sẽ bị trừ hết sạch… “
Lời van xin chua chát ở đầu dây bên kia thực sự khiến Thời Ngọc Diệp cảm thấy bất lực.
Điều räc rối nhất đối với Phó Uyến Hân, một cô gái có tấm lòng cao cả, ngay thẳng, không phải là cô ấy không nói ra suy nghĩ của mình, mà là cô ấy làm mọi thứ một cách mơ hồ.
Cô nhíu mày, một lúc sau mới mở miệng nói: “Được rồi, chị sẽ giúp em một lần, nhưng lần sau em đừng có hồ đồ như vậy.
Không phải lần nào chị cũng cứu được em.”
“Không, không, em tuyệt đối sẽ không có lần nữa! Cảm ơn chị Thời, chị thực sự là vị cứu tinh của đời em! Em yêu chị đến chết đi sống lại!”
“Đừng nhiều lời, nói cho chị biết em để văn kiện tài liệu của mình ở đâu, sau đó thì em cứ yên tâm thoải mái đi làm việc của em đi.”
Sau khi Phó Uyến Hân cho cô ấy biết địa điểm cụ thể, cô ấy hét lên thêm vài câu “Chị Thời, em yêu chị” để kết thúc, và sau đó hai người mới cúp máy.
Thời Ngọc Diệp đi đến chỗ của Phó Uyển Hân để tìm tài liệu, và sau khi quay lại bàn tỉ mỉ đọc nó, cô bắt đâu chọn các bản phác thảo.
Vài đồng nghiệp thích nịnh bợ Lý Mạn Như, nhận thấy hành vi của cô, đều vô cùng khinh thường, chỉ nghĩ răng cô đang giả vờ.
Một lúc sau, Lâm Gia Thanh cầm theo một tập tài liệu và đưa nó trước mặt Thời Ngọc Diệp, giọng điệu cao.
ngạo và không để cô có cơ hội từ chối.
“Hôm nay cô không có việc gì phải không?
Cái này giao cho cô làm”
Cô xem qua và thấy rằng đây ban đầu là bản thảo đã được lên lịch cho Lâm Gia Thanh vào tuần trước, và hạn chót là hôm nay.
“Tôi có những việc gấp khác cần giải quyết, hôm nay không hoàn thành được, nên anh giao cho người khác đi”
“Cô đã gấp rút thiết kế bản nháp cho người khác, thêm một cái cũng có sao.”
“Xin lõi, tôi thực sự không rảnh”
Thời Ngọc Diệp thậm chí còn không đưa tay ra để nhận lấy nó, và bàn tay đang cầm tài liệu của Lâm Gia Thanh đã cứng đờ trong không khí, và cả người đều toát ra vẻ đặc biệt xấu hổ.
Người phụ nữ này thực sự tự coi mình là một nhân vật có máu mắt sao?
“Cho cô làm việc chính là đang coi trọng cô, ai làm nhiều thì được nhiều, hơn nữa dự án này quan trọng.
Nếu cô nhận làm thì cô sẽ có thêm cơ hội thể hiện năng lực của mình với công ty.
Tại sao cô không cảm ơn bạn mà còn từ chối lòng tốt của tôi? “
Thời Ngọc Diệp gần như tin vào lời nguy biện của anh ta.
Không hổ là tổ trưởng Lâm, đến chuyện như thế này mà anh ta cũng có thể nói bằng giọng vô cùng cao ngạo.
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần chứng minh bất gì ai cả.
Cơ hội tốt như vậy thì anh nên giao cho người khác.
Tôi còn có việc phải làm”.