MANG CON THIÊN TÀI ĐI ĐÁNH TỔNG TÀI



Tô Cẩm Tú cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, cho nên dừng khóc hỏi: “Làm thế nào để bảo vệ chính mình đây?”
“Diễn một vở kịch đau khổ, khiến cho mọi người biết em mới là người bị hại, trút giận lên người Phong Thân Nam”
Cô nghe xong, phản ứng đầu tiên lại là lo lắng cho Phong Thần Nam: “nhưng nếu làm như vậy, chẳng phải anh Phong Thần Nam sẽ trở thành đối tượng bị khán giả khinh bỉ sao?”
Chị Văn ở đầu dây bên kia bất lực ôm trán: “Lúc này mà em vẫn vẫn còn quan tâm cho danh tiếng của anh ấy à? Cẩm Tú, anh ấy là là người làm ăn, mất danh dự vẫn có thể kiếm được tiền, còn em thì khác, em dựa vào danh tiếng để kiếm cơm
Tô Cẩm Tủ mím môi, cảm thấy bối rối.
Nếu cô làm như vậy chẳng khác nào cắt đứt quan hệ với Phong Thần Nam? Như vậy rất không có lợi đối với kế hoạch của cô, tuyệt đối không thể đổ hết trách nhiệm cho anh ấy được.
“Vì hôn nhân của em và Phong Thân Nam không thành, có vài đại diện đều hủy hết rồi.

Công ty bên đó nóng vội đến phát điên, bảo chị giục em mau ra bài hát mới đi”
“Ừm, em biết rồi”
“Đúng rồi, Cẩm Tú có phải em đã đắc tội với ca sĩ sáng tác bài “Nụ cười hồn nhiên” trên mạng không?”
Tô Cẩm Tú ngây người không nhớ ra bèn nói: “Tôi không quen cô ấy”
“Thế thì tốt, chuyện này chị sẽ sắp xếp thay em”
Chị Văn không nói gì nữa, dặn dò cô phải cân nhắc kĩ chuyện của Phong Thần Nam, tránh để chuyện trở nên phức tạp, đến lúc đó thân bại danh tàn.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Cẩm Tú im lặng hồi lâu mới cầm điện thoại lên mở Facebook.
Phong Thần Nam tưởng rằng mười ngày đi làm có thể nhìn thấy tư liệu điều tra tỉ mỉ mà Đẳng Dạ Hiện mang tới cho anh, nhưng xuất hiện trong phòng làm việc của anh lại là Vân Mặc Tích người anh đã gặp mặt vào tối qua.

“Chào buổi sáng tổng giám đốc Phong”
Vân Mặc Tích dẫn theo hai vệ sĩ hai bên, đứng thẳng trước bàn làm việc với thái độ lễ phép.
Phong Thần Nam nhăn mặt, đi tới ghế sofa, kêu anh ta: “Mời ngồi”
“Cảm ơn tổng giám đốc Phong, nhưng không cần đâu, tôi chỉ có đến nói điều này, nói xong tôi sẽ đi”
Vân Mặc Tích là trợ lý trung thành nhất của Thời gia, nói năng và hành động lịch sự, hòa nhã, cho dù nói không dễ nghe nhưng cũng sẽ không đắc tội với người khác.
Phong Thần Nam thấy anh ấy nguyên tắc như vậy nên cũng không ép, chìa tay làm điệu bộ mời: “anh cứ nói”.
“Nghe nói tổng giám đốc Phong đang cử người đi điều tra thăm dò tin tức của Thời gia?”
“Là thế nào?”
“Không hổ là tổng giám đốc Phong, là người quang minh lỗi lạc.”
“Cảm ơn đã lời khen sai lệch này.”
“Hôm nay đến nói với tống giám đốc Phong để anh dừng điều tra những truyện liên quan đến gia đình chúng tôi, trong đó cũng bao gồm cả chuyện của cô chủ.”
Thái độ của Vân Mặc Tích khách khí không khiến người khác cảm thấy phản cảm, nhưng Phong Thân Nam không vì như vậy mà bớt cảnh giác với anh ấy.
Anh dựa lưng vào ghế sofa, tỏa ra khí chất của người mạnh mã.
“Anh nói câu này nghe có vẻ như đang cố giấu chuyện gì đó sợ tôi điều tra ra”
Vân Mặc Tích không vì lời nói sáo rỗng của anh ta mà sắc mặt biến đồi, anh trả lời: “Tổng giám đốc Phong không muốn liên lụy đến bạn của mình, thì sáng nay hãy dừng tay lại, hoặc không Vân Mặc Tích không thể bảo đảm an toàn của anh Vinh và anh Diêu đâu.”
Đây là đang nói rõ rằng, nếu anh không để ý đến bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho an nguy của hai người bạn thân của mình.
Phong Thần Nam không lộ ra vẻ tức giận, không nhìn ra anh có đang tức hay không, mà bình thường trả lời Vân Mặc Tịch.

“Được, không điều tra thì không điều tra, nhưng tôi phải xác nhận trước với anh một chuyện”
“Vân Mặc Tích không bảo đảm có thể cho tổng giám đốc Phong một câu trả lời vừa ý”
“Tại sao anh lại đầy lòng căm thù tôi như vậy?”
Không ngờ anh ấy sẽ hỏi như vậy, Vân Mặc Tích khó tránh khỏi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại quay trở lại bộ dạng đúng mực”
“Tổng giám đốc Phong hiểu nhầm rồi và không có cái gọi là căm thù gì ở đây”
“Vậy à?”
“Làm ăn quan trọng nhất là luôn giữ khoảng cách nhất định, đồng thời lại không vô lễ.

Đây là quy định mà Thời gia chúng tôi đặt ra.”
“Nói như vậy, tôi với cô chủ nhà anh không có quan hệ làm ăn, vậy thì có thể tiếp tục qua lại”
Khóe miệng Vân Mặc Tích bất giác giật giật, đi một vòng che lại, thật không phải là lòng dạ đen tối tâm thường, chẳng trách gia chủ dặn dò kĩ không nên giao lưu nhiều với Phong Thần Nam.
“Tôi khuyên tổng giám đốc Phong đừng thách thức tới giới hạn của Thời gia chúng tôi thì hơn”
“Giới hạn gì?”
“Cô chủ chính là giới hạn của Thời gia”
Phong Thần Nam nhướn mày nhìn Vân Mặc Tích, khóe mắt lóe lên ánh nhìn đầy vẻ dữ tợn.

Quả nhiên như lời đồn, Thời gia thần bí tới nỗi khiến người khác sợ hãi, rất nhiều chuyện không thờ sờ tới cũng không thể ngó tới, không ai biết rõ nội tình của họ, chỉ biết lĩnh vực chuỗi sản xuất của bọn họ rất rộng lớn và phân bố khắp thế giới.
Cũng chẳng trách Thời Ngọc Diệp nói bản thân trên khắp thế giới đều có bất động sản, đây không phải là nói khoác.
Trầm mặc một hồi, Vân Mặc Tích mới lên tiếng.
“Nếu không có việc gì, tôi phải đi rồi, cảm ơn tổng giám đốc Phong đã tiếp đãi”
Phong Thần Nam nhìn anh ấy dẫn vệ sĩ dời đi, sau đó Đằng Dạ Hiên mới sợ sệt đi vào nhận tội.
“Tôi xin lỗi tổng giám đốc Phong, vốn dĩ tôi đã chặn không để bọn họ vào, nhưng thật sĩ đánh không nổi.”
Đến nhìn anh cũng không muốn nhìn tên trợ lý ngu ngốc này.
Tư liệu tra không ra, người cũng không đánh nổi.
“Xem ra phải điều cậu đi Châu Mỹ khai thác mỏ rồi”
Đẳng Dạ Hiên sợ tới nỗi lạnh cả sống lưng: “Thưa tổng giám đốc Phong, đột nhiên tôi nhớ ra còn có chút việc chưa làm xong, tôi xin phép đi làm nốt! Tổng giám đốc Phong có việc gì thì cứ gọi tôi!”
Nói xong, anh ta vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc.
Phong Thần Nam cuối cùng cũng có thời gian bình tĩnh trở lại, cúi đâu nhìn xuống năm đấm của mình đã bị nảm chặt không biết từ bao giờ, rồi từ từ nới lỏng ra.
Có tiếng thì thâm trong không khí.
“Thời Ngọc Diệp, rốt cuộc cô có phải là Hoäc Băng Tâm không? Nếu phải thì tại sao không xuất hiện trước mặt tôi, lại còn không muốn nhận ra tôi?
Việc vô tình nhấn thích bài đăng trên Facebook của Thời Ngọc Diệp dán tới xôn xao rầm rộ và không mất nhiều thời gian trở thành cái tên được tìm kiếm nhiều nhất trên mạng.
Người hâm mộ của Tô Cẩm Tú đều tức giận, và họ đã spam Facebook của Thời Ngọc Diệp vài lân đến nöi bị lag.
Thời Bảo Thiên đã sửa vài lần, mồi lần vừa sửa ong lại bị ngừng trệ, cuối cùng chỉ có thể bất lực.
“Thời Bảo Thiên, không phải con nói là việc này rất đơn giản, chỉ cần động tay là xong sao?”
“Mẹ, mẹ đừng vì việc này mà nghi ngờ năng lực của con được không? Hơn nữa, Facebook lại không dùng máy chủ do con phát minh, rất nhiều việc đều không năm trong tầm kiểm soát của con.


Quan trọng nhất là, lực lượng fan quá mạnh, dù cho con có chặn toàn bộ tài khoản của họ rồi thì cô lại lập thêm 100 tài khoản mới để tấn công mẹ”
Thời Ngọc Diệp lúc này mới đành chấp nhận sự thật.
“Thế thôi vậy, tốt hơn hết là mẹ xóa tài khoản Facebook đi cho an toàn.”
Cũng may là cô không lộ mặt trên Facebook này, nếu không ngày mai ra đường e rằng sẽ bị người hâm mộ của Tô Cẩm Tú đáp trứng gà rồi.
Tính ra, từ ngoài đời đến trên mạng, cô hoàn toàn đắc tội với người hâm mộ của Tô Cẩm Tú.
Ngay khi cô ấy định gỡ cài đặt Facebook, điện thoại của cô ấy đột nhiên xuất hiện những tìm kiếm mới nhất, và cô ấy nhìn thoáng qua.
Không do dự mở vào xem mới biết là Tô Cẩm Tú đăng trạng thái mới.
[Không sai, tôi thích Phong Thần Nam, lẽ nào thích một người là sai sao?
Tôi cũng giống mọi người, cũng đã trải qua thời thanh xuân ngọt ngào.

Tôi thích anh ấy, anh ấy là một người đàn ông xuất sắc.

Anh ấy là người hùng trong lòng tôi, tôi cũng từng tưởng tượng sẽ có một ngày tôi lấy anh ấy.
Nhưng hiện tại có rất nhiều việc không thể ép buộc, tôi biết những ngày gần đây tôi đã mang lại phiền phức cho anh ấy.

Có chuyện gì thì nhắm vào tôi, đừng dùng lời lẽ công kích anh ấy!
Anh ấy là một người tốt vô cùng, dù cho kết quả ra sao, tôi đều mong anh ấy có thể vui vẻ, hạnh phúc].


Bình luận

Truyện đang đọc