MANG CON THIÊN TÀI ĐI ĐÁNH TỔNG TÀI



“Ông chủ đã dặn dò qua rồi, nhất định phải lắng nghe ý kiến của bọn họ, cải thiện thực đơn, nếu không đợi đến lúc đánh giá xếp hạng, nhà hàng của chúng ta có lẽ sẽ không thể duy trì được cấp bậc”
Sau khi bị quản lý Dương trách mắng, thái độ của Nguyên Thanh Lam vẫn không thay đổi, ngược lại sắc mặt còn u ám hơn.
Chẳng biết vì sao lại tìm một người phụ nữ và một đứa nhỏ không biết gì đến soi mói anh ta, rốt cuộc là ông chủ xem anh ta là cái gì?
Chỉ bằng mấy câu mấy chữ của hai người kia mà có thể cứu vớt được cấp bậc của nhà hàng Michelin năm sao này sao?
Cái này quả thật là đang có ác ý muốn làm nhục Nguyên Thanh Lam anh ta.
“Quản lý Dương, người nào ông chủ cũng quen biết sao? Tôi có cái này muốn nói một chút, ngoại trừ cô Mẫn mà anh nhắc tới kia, những người khác chúng tôi đều chưa từng nghe qua.
Loại người không rõ thân phận này có tư cách gì mà phê bình đầu bếp Nguyên của chúng ta? Nhất là đứa nhỏ kia, ngay cả cái xẻng cũng câm không xong mà dám phê bình đầu bếp như vậy”
Kiểu người trẻ tuổi không sợ trời không sợ đất như Lý Duệ Ca lúc trước đã làm cho quản lý Dương tức giận đến run đầu, hiện tại nghe được mấy lời này của anh ta, lại có cảm giác huyết áp đang bắt đầu tăng cao.
“Tôi thấy cậu hình như không muốn tiếp tục làm việc nữa phải không? Đắc tội với mấy khách bên trong, đến lúc đó không chỉ có một mình cậu mà miếng cơm của tất cả chúng ta đều bị vứt đi hết”
Không phải là anh ta muốn hù dọa nhân viên, nhưng thật sự ông chủ đã căn dặn rất nhiêu lần là bọn họ nhất định phải phục vụ khách hàng một cách đàng hoàng và tốt nhất, hơn nữa còn phải tiếp thu ý kiến của đứa nhỏ kia.
Nhưng giờ thì tốt rồi, Nguyên Thanh Lam kiêu ngạo không chịu tiếp thu phản hồi của khách, tên nhóc Lý Duệ Ca này còn thêm dầu vào lửa.
“Quản lý Dương, chuyện hôm nay bị khách hàng làm nhục tôi sẽ không truy cứu nữa.

Nếu lại có lần sau, tôi đây sẽ đến thẳng công ty để kết thúc hợp đồng.

Tôi tin rằng những nhà hàng hay công ty ấm thực khác sẽ không có chuyện không chào đón đầu bếp quốc tế gia nhập “
Nguyên Thanh Lam là đầu bếp cao cấp, được Tần Gia Hưng dùng một cái giá cao để mời người từ Pháp trở về.
Cũng bởi vì điểm này nên anh ta đặc biệt ngạo mạn không ai sáng bằng, lúc nào cũng mang chuyện hợp đồng ra uy hiếp, không thèm để ý đến mệnh lệnh của người khác, cho dù đó là cấp trên hay quản lý sảnh cũng không liên quan gì đến anh ta.
Quản lý Dương còn muốn giải thích thêm cái gì đó, nhưng anh ta hoàn toàn không nghe nổi nữa.

“Tôi muốn qua phòng số 2 gặp anh Phong.

So với mấy cái đánh giá thiếu kiến thức của những người này, chỉ bằng đi nghe ý kiến của ông thực sự chẳng hơn sao”
Nói xong, Nguyên Thanh Lam quay đầu đi thẳng, chẳng thèm quay đầu lại dù chỉ một cái.
Quản lý Dương nghẹn một bụng tức giận, cuối cùng chỉ biết trút hết lên người Lý Duệ Ca, giơ tay đập một cái gáy của anh ta.
“Đừng có ở sau lưng tôi làm loạn.

Chạy xuống nhà bếp nhìn xem có việc gì cần phụ giúp không, đi nhanh lên.”
Lý Duệ Ca đau khổ che lấy cái gáy của mình, đi về lại nhà bếp.
Ở phòng ăn số 2, Phong Thần Nam lần lượt ăn qua một lần các món được phục vụ mang lên bàn, anh đặt đũa xuống, hàng mày cau lại ra vẻ rất không hài lòng.
“Đây là cái gì vậy?”
“Anh Phong, đây là những món mới của nhà hàng chúng ta trong quý này.”
“Đổi”
Một chữ dư thừa cũng lười nói ra, chỉ có một từ ra lệnh mà làm cho nhóm người phục vụ phải đứng ngây ngốc tại chỗ.
Phong Thần Nam thấy bọn họ ngây ra như phỗng, có lòng nhắc nhở: “Mang hết mấy món này bỏ đi, đổi lại một bàn ăn mới”
Đám người phục vụ đành phải làm theo.
Nguyên Thanh Lam mới vừa đi vào liền thấy nhóm người phục vụ đang mang hết chén đĩa qua một bên, trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ khó xử.
Anh ta có cảm giác mí mắt mình giật giật, sắc mặt hơi cứng lại, nhưng rất nhanh lại điều chỉnh sang bộ dạng tâm tình tốt, khuôn mặt mang theo nụ cười đi về phía trước.
“Xin chào, anh Phong, tôi là bếp trưởng của nhà hàng này, Nguyên Thanh Lam.


Xin hỏi anh có ý kiến hay nhận xét gì về những món ăn của tôi không?”
Phong Thần Nam mới vừa nghe điện thoại xong, lại nghe được bên cạnh có tiếng người nói chuyện, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn thoáng qua, sau đó không hề chừa mặt mũi cho đối phương, nói: “Ngay cả việc cơ bản là phối hợp các nguyên liệu nấu ăn cũng làm không tốt, cậu còn muốn nghe thêm ý kiến gì?”
Nguyên Thanh Lam ngẩn người, lời như thế này lúc nãy ở phòng bên cạnh cũng nghe qua.
“Nhưng món ăn này căn bản đều dựa trên công thức tôi học từ Pháp mang về đây, tôi thật sự không nhìn ra sự phối hợp nguyên liệu thức ăn đến cuối cùng là có vấn đề gì, rất mong anh Phong đây có thể chỉ ra một số chỗ”
Phong Thần Nam nhìn anh ta, ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa thâm thúy, giống như có thể nhìn thấu được tâm tư của người khác đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy anh hỏi: “Đã có người đưa ra nhận xét rồi sao?”
Nguyên Thanh Lam thành thật gật đầu.
Vốn tưởng rằng Phong Thần Nam sẽ tiếp tục nói, nhưng không ngờ đối phương lại vô tình thốt ra một câu: “Người khác cũng có thể nhìn ra được vấn đề, còn cần đến tôi nói sao?”
“Nghe nói anh Phong đây là một nhà phê bình ẩm thực đứng đầu thế giới.

Nghe lời anh nói còn hơn đọc sách mười năm, hy vọng có thể nghe được ý kiến của anh Phong, để cho trù nghệ của tôi có thêm tiến bộ.”
Nếu lúc này có mặt những người làm khác ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ cực kỳ kinh ngạc với những lời khiêm tốn như thế, hơn nữa còn từ trong miệng Nguyên Thanh Lam.
Đối mặt với Phong Thần Nam trước mắt, Nguyên Thanh Lam biết rõ mình còn kém xa anh lắm, cho nên vừa rồi mới thu lại hoàn toàn khí tức kiêu ngạo, chỉ hy vọng có thể có được một lời nhận xét, bình phẩm khiến cho anh ta có thể nâng cao một bước.
Những người trong giới đều biết rằng để có thể nhận được lời nhận xét tốt từ Phong Thần Nam có giá trị đến mức nào, giống như xác suất trúng thưởng nhỏ nhoi vậy.
“Vậy tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cậu”
“Mời anh nói.”
“Cậu nấu những món này để cho ai ăn?”

Câu hỏi này của Phong Thần Nam làm cho Nguyên Thanh Lam cảm thấy có chút không thể hiểu được, nhưng anh ta vẫn trả lời rõ ràng: “Làm cho thực khách ăn”
“Những thực khách khác đã nói cái gì?”
Nguyên Thanh Lam trầm mặt một lúc lâu sau, sau đó mới mang những lời nhận xét thu nhận được của khách phòng bên cạnh trình bày ra.
Phong Thần Nam dựa thân mình ra sau, hai tay khoanh trước ngực, cử chỉ thả lỏng, khí thế mạnh mẽ.
“Nếu đã như vậy, tôi cần gì phải cho cậu ý kiến nữa?”
Nguyên Thanh Lam vẫn chưa từ bỏ ý định, khẽ cắn môi tiếp tục nói: “Tôi cho rằng, nếu là nhận xét của anh Phong đây, đều sẽ có tính thực tiễn và tham khảo hơn một chút”
Sau cùng chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh của người đàn ông kia truyền tới.
Lúc này, Phòng Thần Nam đã không còn cảm giác ngon miệng, anh đứng dậy lướt qua người Nguyên Thanh Lam đi ra khỏi phòng.
Nguyên Thanh Lam chỉ nhớ rõ trước khi đi anh còn lưu lại một câu.
“Nơi này không phải là một cuộc thi nấu ăn.
Điều cậu cần làm không phải là lấy lòng nhà phê bình, mà đối tượng là thực khách.

Mỗi một vị khách đều có quyền đánh giá cậu, khi cậu lựa chọn tiếp nhận ý kiến của khách hàng, thì thực khách cũng có quyền không chọn món ăn của cậu để thưởng thức”
Trong phòng, chỉ còn một người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp màu trắng đứng yên tại chỗ, sắc mặt biến hóa vô cùng phức tạp.
Phòng số 1.
Khi Mãn Tuyết Nguyệt gửi thư mời cho Thời Ngọc Diệp, cô ấy không nhịn được muốn xác định lại một lần nữa.
“Ngọc Diệp, tớ nói cậu thật sự không lo lắng khi xuất đầu lộ diện ở cuộc thi thiết kế sao? Bộ dạng của cậu cũng không phải là xấu xí, như thế nào mà vài năm nay lại không chịu lộ diện vậy?”
“Đừng, lộ mặt ra sẽ rất phiền toái.”
Bé Lớn chen ngang: “Thật ra mẹ cảm thấy thù lao trả quá ít”
Bé Hai cũng nhảy bổ vào: “Chỉ cần trả thù lao nhiều hơn một chút, thì lộ diện một chút cũng có là cái gì”
Bé Ba: “Mấy trăm triệu thì không mệt”
Bé Bốn: “Mặc dù hôm này là mẹ cháu mời dì bữa cơm này, nhưng nó không tốn tiền một chút nào, bởi vì chúng ta được mời đến để nếm thử đồ ản.

Bé Năm: “Keo kiệt, là từ đồng nghĩa với mẹ chúng ta”
Bé Sáu: “Cái này ăn rất ngon, nếu mọi người không muốn ăn thì để con ăn nha”
Mãn Tuyết Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ chình mình cảm thông được với chị em của mình, thật sự là tội lỗi tu luyện ba đời.
“Tăng thù lao là chuyện không có khả năng, tớ đột nhiên đừng lộ mặt là tốt rồi, rất tốt”
Tình chị em như đồ nhựa.
Tình hữu nghị vài năm nay có thể nói là cô đơn lạnh lẽo.
Chỉ chốc lát sau, Bé Sáu miệng đầy đồ ăn bồng giơ tay cao lên, ngọng nghịu nói: “Mẹ ơi, con muốn đi nhà vệ sinh”
Thời Ngọc Diệp còn đang định đồng ý, kết quả là đã thấy Mẫn Tuyết Nguyệt bật người dậy cướp lời.
“Đến đây, đến đây.

Để tôi đưa thằng nhóc đi vệ sinh”
Cô nhìn thấy chị em tốt của mình thích đứa nhỏ như vậy, lập tức gật đầu mỉm cười.
“Được, vậy cô dẫn thằng bé đi đi”
Vì thế, Mãn Tuyết Nguyệt liền vui tươi hớn hở nắm lấy bàn tay mập mạp của Bé Sáu ra khỏi phòng.
“Cho tôi hỏi một chút, nhà vệ sinh nằm ở đâu vậy?
“Đi thẳng đến phía trước rồi rẽ sang tay bên phải là được”
Mẫn Tuyết Nguyệt nói một tiếng cảm ơn với người phục vụ, vừa định nhấc chân lên thì cửa phòng số 2 bên cạnh đột ngột bị mở ra.
Một bóng người cao lớn từ bên trong đi ra, tây trang màu xám, ngũ quan sắc xảo đến mức khiến người khác không thể không chú ý, nhưng khi chất toát ra lại khiến cho người ta có cảm giác không thể lại gần, ngay cả một cái liếc nhìn cũng không dám.
Mãn Tuyết Nguyệt nhìn thấy gương mặt quen thuộc, khóe miệng lặng lẽ co tút.
Thật là…
Thế giới này thật đúng là không phải dạng nhỏ bình thường..


Bình luận

Truyện đang đọc