Sáu đứa trẻ phát hiện, hôm nay Thời Ngọc Diệp ăn rất ít, hơn nữa còn hay lơ đấng.
Bình thường cô ghét nhất là ớt xanh, kết qua hôm nay đã liên tiếp nhét mấy miếng ớt xanh vào miệng mà hoàn toàn không phát hiện ra.
Xem ra thật sự có chuyện rồi.
Bọn trẻ thu động tác của cô vào trong mắt.
Nhìn nhau, quyết định cử Bé Lớn Thời Tử Long ra làm đại biểu nhóm.
“Mẹ ơi.”
Giọng sữa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Hả?”
“Nếu như mẹ thấy đi làm không vui không vui, thì đổi nơi khác đi, đợi lát nữa Bé Hai gọi điện thoại thông báo một tiếng.”
“Không cần không cần, mẹ cảm thấy rất tốt, chỉ là…”
Thời Ngọc Diệp muốn nói lại thôi.
Bọn trẻ nhướng mày nhìn cô.
“Mẹ gặp ba của bọn con”
Ồ, hóa ra là chuyện này.
“Vậy ông ấy có nhận ra mẹ không?” Bé Lớn Thời Tử Long bình tĩnh hỏi.
Thời Ngọc Diệp lắc đầu, nói chuyện hợp đồng của Bảo Thắng với Phong thị ra.
“Hai người bọn mẹ còn chưa chính thức gặp nhau, nhưng có thể anh ấy đã sớm phát hiện ra mẹ rồi”
Trong công ty không ai biết thân phận của Thời Ngọc Diệp, cho nên cho dù thế nào cũng không thể để cô phụ trách một dự án quan trọng như vậy được.
Nhưng Thời Ngọc Diệp nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Trước đây cô hoàn toàn chưa từng gặp Phong Thần Nam, sao lại tự nhiên mà chọn cô chứ?
Bé Hai gật đầu phụ họa.
“Ừ, quả thật có khả năng này”
Thật ra trong lòng cậu cũng có chút ngạc nhiên.
Vốn dĩ còn dự định để Bảo Thắng hợp tác với Phong thị, nhân cơ hội kết hợp mẹ với ba.
Chỉ có điều kế hoạch thăm dò lần đó, cậu có ấn tượng không tốt về ba, vì vậy vẫn luôn trì hoàn dự định này.
Không ngờ ba lại chủ động xuất kích.
“Con cảm thấy như thế cũng tốt”
Bé Lớn Thời Tử Long rũ mắt, và hai miếng vào.
miệng tiếp tục nói: “Nên đến thì sẽ đến thôi, dù sao sớm muộn gì cũng gặp lại.”
“Nói như vậy không sai, nhưng mẹ không có dũng khí đi gặp anh ấy.”
“Tại sao?”
“Không nói được, cảm giác đó dường như, nhìn thấy anh ấy phải cần dũng khí rất lớn vậy, mỗi lần đều cảm thấy trong ngực vô cùng căng thẳng”
Bé Lớn Thời Tử Long và những em trai khác nhìn nhau, mới nói.
“Nếu như mẹ không muốn ở lại nữa, vậy chúng tạ có thể lập tức về Pháp.”
“Đừng đừng đừng, mẹ không chịu được công việc tẻ nhạt đó nữa đâu”
Vừa nghĩ đến việc trở về nước Pháp đối mặt với việc tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, cô liền cảm thấy đầu mình đau âm ỉ.
Nếu so sánh, đối mặt với Phong Thần Nam dường như cũng không có đáng sợ như vậy.
“Bỏ đi, dù sao mẹ không nhớ gì cả, nếu như lần sau gặp mặt, mẹ cũng không có gì phải sợ cả.”
“Mẹ, nếu như ông ấy hỏi mẹ về bọn con, thì mẹ trả lời thế nào?”
“Có đánh chết cũng không thừa nhận bọn con là con của anh ta.”
Thời Ngọc Diệp kiêu ngạo nói: “Con là do mẹ sinh, cũng do mẹ nuôi dưỡng, dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ để anh ta nhận hưởng phúc chứ?”
Bé Hai âm thầm sửa lại: “Rõ ràng sáu đứa con nuôi mẹ mà”
“Khụ, đều giống nhau cả”
€ô còn lâu mới thừa nhận rằng mình ích kỷ.
Tiền của bọn trẻ kiếm được cũng là tiền của cô, tuyệt đối không thể để người khác có lợi được, bao gồm cả ba của bọn trẻ.
“Có điều nói đi nói lại; các con à, các con có hy vọng nhận anh ta không?”
Bọn trẻ không hề do dự, đồng loạt lắc đầu.
Phản ứng này vượt qua dự liệu của Thời Ngọc Diệp.
“Xem ra anh ta không được người khác yêu thích rồi”
Nếu đã như vậy, vậy thì cô yên tâm rồi, he.
Bé Lớn Thời Tử Long đã làm hương thơm cho mẹ, được làm bằng rất nhiều dược liệu quý giá hàng chục năm, mới làm dịu được cơn đau đầu của mẹ.
Sau khi thắp hương thơm, Thời Ngọc Diệp quả nhiên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.
Sau đó, Bé Lớn lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, dẫn theo các em trai của mình vào phòng đọc sách tiến hành cuộc họp lần thứ một trăm linh chín.
“Hôm nay em ở dưới nhà gặp phải ba”
Vừa mở đầu, Bé Bốn Thời Đăng Kỳ đã kể nhưng chuyện xảy ra vào tối nay.
“Em đoán, ba sẽ nhanh chóng phát hiện ra thân phận của chúng ta.”
Mọi người rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Bọn họ không sợ bị phát hiện, mà lo lắng cho mẹ mình.
“Chuyện xảy ra năm năm trước của mẹ, đã điều tra được chưa?” Bé Lớn Thời Tử Long đột nhiên hỏi.
Bé Hai đã có chuẩn bị mà đến, đem những tài liệu đã in ra cho mọi người xem.
“Ba mẹ đã kết hôn vào sáu năm trước, lúc đó ba vì công ty nên mới liên hôn với mẹ, không liên quan gì đến tình yêu.
Sau đó, mẹ gặp hỏa hoạn vào năm năm trước, chuyện sau này chúng ta đều biết rồi đấy”
“Chuyện hỏa hoạn, không tra ra được sao?”
“Đúng, manh mối bị người ta cố ý xóa đi rồi”
Mọi người im lặng.
Vậy mà lại có tài liệu mà Bé Hai không tra ra.
“Chuyện năm đó bác và ông ngoại cũng không thể tra ra được sự thật, rõ ràng có người cố ý che dấu, hơn nữa thân phận của người kia cũng không đơn giản”
Bé Lớn suy nghĩ: “Nếu như như vậy, sẽ rất bất lợi cho sự hồi phục của mẹ”
“Vậy chúng ta đành phải bắt đầu kế hoạch A thôi, giúp đỡ mẹ hồi phục trí nhớ”
“Em đồng ý”
“Đồng ý”
“Đồng ý”
Sau cuộc họp, Bé Lớn Thời Tử Long quay trở lại phòng ngủ, mở máy tính bảng, gõ vào một trang mà cậu đã lâu không vào.
Trang web màu xám, bên trên viết “nền tảng trao đổi tài nguyên y tế toàn cầu”, trong rất thần bí.
Nhập mật khẩu, đăng nhập vào tài khoản đã không online khoảng nửa năm, một loạt tin nhắc hiện ra trong hộp thư riêng tư.
Cậu nhíu mày, tùy ý nhìn qua, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một người bạn có 99++ tin nhắn của Tự làm phiền mình.
Mở tin nhắn, nội dung chẳng qua là hàng loạt vấn đề sao chép và dán.
“Đại ca bao giờ cậu online vậy?”
“Đại ca cậu còn không online giúp tôi, tôi sẽ chết mất.”
“Tưởng nhớ đại ca n ngày”
Một người mà có thể nói chuyện thành một nhóm người vậy sao?
Cũng quá nhiều chuyện rồi.
Thời Tử Long đang nghĩ trả lời tin nhắn của đối phương, kết quả đối phương đã gửi tin nhắn cho cậu trước.
Tự làm phiền mình: “Đại ca, cuối cùng cậu cũng online rồi”
Dấu chấm than kích động tràn ngập màn hình.
Cậu bình tĩnh trả lời lại một từ ừ.
Sau đó đối phương vội vã ném ra một tập tin.
Thăng trầm: “?”
Tự làm phiền mình: “Sợ rằng cậu sẽ sớm offline, tôi không có thời gian nhờ giúp đỡ.
Trong tập tin có phương thức liên hệ với tôi, sau khi cậu nghĩ xong đơn thuốc thì nhắn tin qua facebook cho tôi là được.”
Thời Tử Long cong môi.
Người này đúng không phải là người mặt dày bình thường mà, cầu cứu người khác mà còn lẽ thẳng khí hùng như vậy.
Thăng trầm: “Có thể giúp cậu, trao đổi điều kiện, cậu giúp tôi tìm một người.”
Tự làm phiền mình: “Tìm người là sở trường của tôi.
Trên thế giới này không có người nào mà tôi không tìm thấy cả”
Thăng trầm: “Chuyên gia tẩy não, Diêm Mạnh Tùng”
Người bên kia máy tính im lặng mấy giây.
Tự làm phiền mình mới yếu ớt trả lời: “Đại ca tôi sai rồi, tôi không nên khoe khoang, cậu đừng có làm khó tôi như vậy.”
Diêm Mạnh Tùng, một người nổi tiếng trong giới y học, là một nhà thôi miên nhưng sở trưởng giỏi nhất là tẩy não.
Nền tảng trao đổi mà bọn họ đang sử dụng là một trung tâm tài nguyên được chia sẻ quốc tế và khu vực trao đổi.
Về cơ bản, việc tìm kiếm bất kỳ ai trong ngành là việc rất dễ dàng.
Nhưng Diêm Mạnh Tùng là ngoại lệ.
Nếu không phải anh-ta chủ động xuất hiện, về cơ bản sẽ không có người biết tung tích của anh ta.
Thăng trầm: “Tôi nghiêm túc.
Tìm thấy người, tôi sẽ giúp cậu cải thiện đơn thuốc”
Tự làm phiền mình: “Đại ca cậu thật sự quá coi trọng tôi rồi: Thăng trầm: “Cậu đến tôi còn có thể tìm thấy, người xếp thứ ba thì coi là gì chứ?”
Trao đổi tài nguyên trên mạng chủ yếu nhất là đưa ra các nhiệm vụ, hầu hết trong số đó đến từ các tổ chức y tế, cho phép giới tinh-anh trên thế giới thực hiện chúng, đồng thời cung cấp cho họ sự trợ giúp nghiên cứu.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người dùng có thể nhận được phần thưởng và giá trị đóng góp tương ứng.
Giá trị đóng góp của Thời Tử Long đứng đầu, trong khi Diêm Mạnh Tùng đứng thứ ba.
Nói đến đây, cậu bé tóc vàng đang ngồi trước máy tính đập đầu vào bàn phím, gửi ra một loạt chữ lộn xộn.
Một lúc sau, mới thấy cậu ta bình tĩnh trả lời.
Tự làm phiền mình: “Được rồi, tôi sẽ cố hết sức.
Lúc này Thời Tử Long mới hài lòng gửi tài khoản facebook của mình, Thăng trầm: “Đợi khi cậu tìm thấy người, tôi sẽ đưa phương thuốc cho cậu.
Offline đây, bai”
Tự làm phiền mình: “…”
Đến nhanh đi cũng nhanh, không hổ là đại ca.