MANG CON THIÊN TÀI ĐI ĐÁNH TỔNG TÀI



Mấy ngày nay người trong bộ phận thiết kế vẫn lần lượt trốn tránh công việc.

Nhất là khi đi công tác, bọn họ đều giao cho Hoäc Băng Tâm.
Cô bận rộn đến mức thường không có mặt ở văn phòng.

Thấy cô không có ở đó, Lý Mạn Như chỉ đơn giản ném những tài liệu khác lên bàn của cô.
Đợi cô quay lại để tự mình xem.

Về điêu này, Phó Uyến Hân cũng đấu tranh với những bất công cho Hoắc Băng Tâm.

Nhưng đổi lại cô ấy lại là người phải chịu đựng.
Tuy nhiên ý định của Lý Mạn Như rất nghiêm túc, nhắm thẳng vào Hoắc Băng Tâm.

Nên Phó Uyển Hân vẫn có cơ hội thở phào, nhưng cô không dám gây chuyện nữa.

Cho đến hôm nay, Lý Mạn Như lại giao một công việc khác: “Bây giờ làm cái này, ngày mai phải hoàn thành ngay, rất gấp!
Hoắc Băng Tâm đã có rất nhiêu việc trong tay, xem ra củ khoai nóng này là do đông nghiệp khác lấy được từ tuần trước, cho đến hôm nay vẫn không có tiến triển gì.

Nếu cô gấp rút đi làm, ít nhất phải tăng ca cho đến tận sáng.
“Trưởng phòng, tôi không làm được.

Cô nên giao việc này cho người khác.” Đây là lân đầu tiên cô từ chối công việc mà Lý Mạn Như giao cho.

Lý Mạn Như có chút kinh ngạc, hừ, rốt cuộc cô đã không nhịn được rồi sao?
“Cô có thể hoàn thành công việc bằng cách tối nay tăng ca, người khác bận không thể giải quyết được.” Như thể những người khác không thể làm thêm giờ.

Hoắc Băng Tâm nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tối nay tôi có chuyện không thể làm thêm giờ, cô nên giao lại cho người khác đi, nếu không ngày mai tôi sẽ không kịp giao bản thảo.


Đừng làm mấy việc vô ích hoặc đe dọa tôi.
Tôi nói thật, chỉ cần tôi không ký tên thì tôi không phải người phụ trách công việc này.

Tôi sẽ đố lỗi cho cô là người giám sát đó.”
Lý Mạn Như bị cô nói như vậy thì có chút tức giận trong lòng, nói: “Sếp luôn giao việc cho cấp dưới.

Làm sao lại có lý do để cấp dưới trốn tránh công việc?” Gần đây cô ta cũng thử vài lân, phát hiện Hoắc Băng Tâm rõ ràng là một người phụ nữ dễ bắt nạt.

Vậy nên cô ta hay sử dụng quyên hạn của mình làm cho Hoắc Băng Tâm hiếu rằng Lý Mạn như cô là trưởng phòng thiết kế.

Việc xúc phạm cô sẽ không có trái ngọt để ăn, nhưng có vẻ đánh giá này hơi sai rồi.
“Cấp dưới thì không được trốn tránh công việc sao? Tôi nghĩ người khác làm việc này, tại sao tôi lại không làm được? Hay là ở chỗ của chúng ta, chỉ có quan chức nhà nước mới được phép phóng hỏa.

Còn người dân thì không được phép thắp đèn?”
“Có tin tôi báo cáo thái độ làm việc của cô không hả?” Hoäc Băng Tâm nhìn vẻ mặt đe dọa của Lý Mạn Như liên thấy buôn cười: “Được, cô đi đi” Hoắc Băng Tâm tự tin đáp lại, cô không thấy sợ hãi chút nào.

Nếu người phụ nữ này dựa vào chức vụ của mình làm càn thì cô việc gì phải sợ hãi?
“Số trường hợp tôi chịu trách nhiệm theo dõi gần đây đã được ghi nhận.

Khi đếm lại có lẽ còn nhiều gấp đôi tổng khối lượng công việc của các nhà thiết kế khác đấy.

Những người ở trên sẽ không tin lời nói một sớm một chiều của cô đâu.
Chỉ cần tra cứu là cô có thể thấy khối lượng công việc của tôi đang quá tải, cô đoán xem chính tôi hay cô mới gây ra rắc rối?”
Tất nhiên là Lý Mạn Như, việc lấy việc công chèn ép cấp dưới của mình là một điều cấm ky lớn.

Công ty Vân Thịnh có quy định phải cung cấp chữ ký và hồ sơ khi bàn giao các phòng ban.


Bàn giao điện tử nên Lý Mạn Như không có quyền làm gì ở giữa.

Lời vừa rồi của Lý Mạn Như chỉ là một lời đe dọa.
Cô ta cũng không thực sự ngu ngốc đến mức báo cáo với người trên.

Dù sao lân trước cô ta cũng đã chịu tổn thất rồi.

Vốn dĩ cô ta muốn dùng chức vụ của mình để đè ép một chút, nhưng lại không muốn trở thành nhược điểm của mình.
Mặc dù rất tức giận nhưng cô ta vẫn muốn thể diện, vậy nên chỉ đành đơn giản ném danh sách cho Phó Uyển Hân: “Cô làm đi!”
Phó Uyển Hân lần này cô ấy rõ ràng phải ôm đầu.

Tại sao cô vẫn là người chịu khổ? Lý Mạn Như không để cho Phó Uyển Hân có cơ hội từ chối, dứt khoát quay trở lại văn phòng.

Các đồng nghiệp khác không còn nhìn trộm cảnh náo nhiệt nữa, trốn về chỗ ngồi của mình bắt đầu thảo luận vụ việc vừa rồi trên nhóm bằng điện thoại di động.

“Chị Wy Wy..” Phó Uyển Hân nhìn Hoắc Băng Tâm cầu cứu, điều này khiến Hoắc Băng Tâm cảm thấy có lỗi.

Nếu không phải tối nay đi dự buổi đấu giá, cô nhất định sẽ không cùng Lý Mạn Như xảy ra mâu thuãn để Phó Uyển Hân bị liên lụy.

Mặc dù Phong Thần Nam không ép buộc cô tham dự, nhưng vì lợi ích của con trai cô.

Cô phải đích thân tham dự buổi đấu giá.
Hoắc Băng Tâm nói mình chỉ có thể tìm cách để bù đắp cho tội lỗi của mình đối với Phó Uyển Hân.

“Chị xin lỗi.


Uyển Hân, chị thực sự có chuyện quan trọng vào tối nay.

Mai chị mời em ăn tối được không?” Phó Uyển Hân chỉ có thể thừa nhận số phận của mình trong nước mắt.

Hoắc Băng Tâm thu dọn đồ đạc và rời đi sau giờ làm việc.
Các đồng nghiệp liếc nhìn Phó Uyển Hân, người đang phải làm thêm giờ.

Không thể không chế giễu: “Nhìn xem, cô giúp đỡ người khác, họ không nhất thiết phải cảm kích đâu”
“Nếu không phải mấy người lúc nào cũng đẩy công việc, tôi và cô ấy sẽ bị như vậy sao? Sao mấy người không nghĩ tới trước khi cười tôi?”
“Rõ ràng là cô đáng bị như vậy.

Cô không biết nhìn sắc mặt người ta, đi đâu cũng gây gổ với mọi người còn gì.”
Phó Uyển Hân tức giận đến nỗi không nuốt trôi bữa tối.
Phong Thần Nam đích thân đến đón sau khi cô tan làm.

Theo yêu cầu của Hoắc Băng Tâm, chiếc xe đậu ở con hẻm sau của tòa nhà Vân Thịnh.

Phải mất hai mươi phút sau khi tan sở, cô mặc bộ đồ đi làm nghiêm túc mặt chỉ tô son đơn giản xuất hiện.

Phong Thần Nam thu hồi ánh mắt.
“Chỉ mặc cái này thôi?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Những người không biết đều nghĩ em là thư ký của tôi” Vậy là không nên như thế này sao?
Hoắc Băng Tâm nghiêng đầu.

“Tôi còn tưởng dùng thân phận nữ thư ký để bao che cho anh”
Phong Thần Nam cười, khuôn mặt lạnh lùng như hoa nở từ tảng băng ngàn năm khiến người ta không mở nổi mắt.

Hoắc Băng Tâm ở ghế trước hơi sửng sốt khi nhìn thấy nụ cười của anh qua gương.


Chết tiệt! Bao nhiêu năm rồi Phong Thần Nam không cười? Cô không thể nhớ nổi.

Lần trước cô đã lặng lẽ hỏi bác sĩ điều trị của Phong Thần Nam rằng khi nào anh ấy sẽ khỏe lại? Câu trả lời của bác sĩ là: “Hãy đợi cho đến khi anh bắt đầu biết cười”.

Vậy bây giờ bệnh của Phong Thần Nam đã được chữa khỏi chưa?
“Lái xe, đến Đức Nhĩ” Cho đến khi Hoắc Băng Tâm bị gọi về với thực tại, Phong Thần Nam đã bình tĩnh lại.
“Vâng” Tiếp theo, Hoắc Băng Tâm được đưa đến một cửa hàng quần áo hàng hiệu, nơi có đầy những chiếc áo choàng đắt tiền với nhiều hạt sáng bóng.
“Hoan nghênh anh Phong, anh có cần gì không?”
“Đổi cho cô ấy một bộ quần áo tử tế” Phong Thần Nam nói vài câu, nhân viên bán hàng và stylist lập tức đưa Hoắc Băng Tâm vào thử quần áo.

Chọn quần áo, trang điểm nhẹ nhàng sau đó làm tóc.

Nửa tiếng trôi qua, Phong Thần Nam ngồi trên ghế sô pha chờ, anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang đi tới, mặc một chiếc váy trắng có tay áo hình hoa sen.

Cô giống như một tiên nữ đang đi trên cánh hoa.

Vẻ đẹp của cô không thuộc loại lộng lẫy, thiên về sự dịu dàng và thuần khiết khiến người ta phải tĩnh tâm.

Nhìn người phụ nữ trước mặt, anh không khỏi nghĩ đến bóng dáng khiến tâm hồn mình lạc lối.

Sau một lúc, anh nhận ra rằng mình đang bị phân tâm, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, chỉ khen một cách hờ hững: “Tốc độ rất nhanh”
Không chỉ Hoắc Băng Tâm, mà tất cả mọi người có mặt đều có chút kinh ngạc.

Lúc này không phải nên khen ngợi nhan sắc của cô sao?
Để không bị lạnh nhạt, stylist cũng tích cực hưởng ứng: “Cô Hoắc có nền tảng tốt, không cần đặc biệt trang điểm cũng đã rất đẹp rồi” Phong Thần Nam nói: “Đi thôi.”
Hoắc Băng Tâm tất nhiên sẽ không giận anh, người khác nói đẹp hay không, không quan trọng.

Điều quan trọng là cô không cần phải tiêu tiền của chính mình.

Nghĩ lại mới thấy lãi quá!.


Bình luận

Truyện đang đọc