MANG CON THIÊN TÀI ĐI ĐÁNH TỔNG TÀI



Trong lúc Thời Ngọc Diệp đưa Thời Minh Triết tham quan công ty, đã dẫn tới xôn xao không nhỏ trong công ty.

Gần đây cô lại là khách quen trên hot search của facebook, còn trở thành người nổi tiếng trong công ty, hễ là có quan hệ thân thiết với cô, cũng đều trở thành tiêu điểm chú ý, đặc biệt là nam.

Người đàn ông trước mặt này khí chất quý tộc, vừa nói vừa cười với cô, thỉnh thoảng còn sờ đầu, cử chỉ vô cùng thân mật, để cho người ta rất nghi ngờ.

Đây thật sự là anh trai chứ không bảo là bạn trai sao?

Thời Ngọc Diệp và Thời Minh Triết hoàn toàn không có kiêng ky ánh mắt của người trong công ty, tham quan công ty xong, biết anh ấy ở trên máy bay không ăn gì, thuận tiện dẫn anh ấy đi đến phòng ăn nhân viên để dùng cơm.

Ngồi xuống, Thời Minh Triết mới có cơ hội tán ngẫu với Thời Ngọc Diệp về chuyện hằng ngày.

“Dạo gần đây Ngọc Diệp thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.’ “Anh thấy em bị người khác bắt nạt trên mạng, sao em còn nói là không tệ được?”

Thời Ngọc Diệp bị nắm thóp, tinh nghịch lè lưỡi một cái: “Chỉ cần em không nhìn không quan tâm, bọn họ cũng không làm tổn thương em được.”

“Anh khuôn muốn thấy em chịu đựng oan ức này” Thời Minh Triết hừ lạnh, tiếp tục nói: “Việc này anh sẽ dọn dẹp thay em.”

“Thực ra thì cũng không cần, đã có người xử lý giúp em rồi”

“Người em nói là người đan ông họ Phong kia sao?”

Vừa nhắc tới Phong Thần Nam, vẻ mặt của Thời Minh Triết cũng không có vui vẻ chút nào.

Thời Ngọc Diệp không che giấu chút nào, gật đầu: “Anh ấy nói anh ấy sẽ xử lý, những việc này không cần phải lo lắng”


“Lời của đàn ông không thể tin được”

“Vậy còn anh?”

“Khụ, anh không giống.”

“Chỗ nào không giống?”

Chẳng biết tại sao, Thời Minh Triết cảm thấy ánh mắt Thời Ngọc Diệp nhìn anh ấy có điểm không đúng, vì thế khóe miệng giật giật, đường đường chính chính nói: “Anh là anh của em.”

Cô bật cười, đồng ý một cách không vui.

“Vậy được rồi, anh muốn thế nào cũng được: “Ngoan”“

Thời Minh Triết nói xong, lại đưa tay sờ đầu em gái.

Hai người trò chuyện vui vẻ, Trịnh Nhạc Huân ngồi ở bên cạnh không dám chen mồm vào, bây giờ anh ta thực sự tin hai người là anh em rồi.

Sau đó anh ta cẩn thận nhớ lại, trước kia anh ta từng có thái độ thờ ơ với Thời Ngọc Diệp, cũng không quản lý mấy tin của các nhân viên trong công ty về cô.

Nếu như vậy thì vị trí tổng đại lý của anh ta, khả năng là hơi nguy hiểm…

Nghĩ đến đây, Trịnh Nhạc Huân cảm thấy cơm của mình không còn ngon nữa.

Mỗi lần ăn một miếng cũng giống như là chạy tang vậy, lo lắng cho tiền đồ và tương lai của bản thân mình.

Cùng lúc đó, Lý Mạn Như vất vả lắm mới tìm được một chỗ góc chết ở bên ngoài phòng ăn nhân viên, cầm điện thoại di động hướng về phía Thời Ngọc Diệp, điên cuồng chụp ảnh.

“Lần này còn không để cho tôi bắt được cô?

A”

Lý Mạn Như đắc ý chụp ảnh, đặc biệt chụp được tấm hình Thời Minh Triết xoa đầu Thời Ngọc Diệp.

“Động tác thân mật như thế, còn nói hai người là anh em, tôi thấy nhất định là không có ai tin. Rõ ràng quyến rũ người đàn ông khác sau lưng tổng giám đốc Phong, hồ ly tinh chính là hồ ly tỉnh, ngựa quen đường cũ.”

Cô ta vừa chửi rủa vừa gửi mấy tấm hình vừa chụp được cho Mạc Minh Anh, sau đó lại gõ thêm vài từ, mới chính thức hoàn thành nhiệm vụ Tô Cẩm Tú giao cho.

“Lần này cô ta chết chắc rồi, ha ha”

Cơm nước xong xuôi, Thời Minh Triết còn có những chuyện khác vẫn chưa làm.

Thời Ngọc Diệp nhìn đồng hồ, phát hiện mình rời khỏi vị trí làm việc quá lâu, hơn nữa cũng làm lỡ rất nhiều thời gian của anh trai”

“Anh, em đưa anh xuống tầng.”

“Không, anh nhất định phải đưa em quay về tổ thiết kế.”

Dưới sự kiên trì của Thời Minh Triết, cuối cùng Thời Ngọc Diệp đành buộc phải nghe theo lời anh ấy.

Thang máy lập tức đã đến tầng của tổ thiết kế, Thời Minh Triết nhìn đồng hồ, không nhịn được quay đầu lải nhải với Trịnh Nhạc Huân.

“Thang máy của cậu, quá nhanh”


Trịnh Nhạc Huân: ?

Vừa rồi không phải còn nói là chậm chạp sao?

Thời Ngọc Diệp cười nói với anh ấy: “Nếu như buổi tối anh có rảnh thì có thể đến nhà em ăn cơm.

“Được, buổi tối gặp.”

“Buổi tối gặp.”

Cử chỉ và hành động của hai người, đổi lại là bất kì người nào nhìn qua, hai người cũng giống như là cặp đôi yêu nhau tha thiết, lưu luyến không rời.

Ở trước cửa thang máy mỉm cười nói lời tạm biệt, Trịnh Nhạc Huân tiễn Thời Minh Triết xuống tầng.

Cửa thang máy vừa mới đóng lại, Thời Minh Triết khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, như thể quý ông dịu dàng lúc ở cùng với em gái khi nãy kia, chỉ là ảo giác.

Trịnh Nhạc Huân đảm nhận làm người tàng hình hơn nửa ngày, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với Thời Minh Triết.

“Chủ tịch hội đồng quản trị, có một vấn đề tôi muốn xác nhận, anh và Thời Ngọc Diệp thật sự là anh em ruột à?”

Anh ấy liếc mắt nhìn Trịnh Nhạc Huân, hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”

“Không, không có vấn đề gì” Trong lòng Trịnh Nhạc Huân bất an: “Vậy cô Thời chẳng phải là công ty…”

“Không cần thăm dò tôi, cậu nên làm cái gì thì làm cái đó, cũng không cần phải nịnh hót em gái tôi, em ấy không thích như vậy”

“Vâng, vâng.”

Ngoài miệng Trịnh Nhạc Huân nói như vậy, nhưng trong lòng cũng tính toán xem nên làm những gì để lấy lòng Thời Ngọc Diệp.

Đưa Thời Minh Triết ra bên ngoài công ty, nhìn anh ấy lên xe rời đi, lúc này Trịnh Nhạc Huân mới quay đầu lại thông báo cho thứ ký: “Cô mau lên website official của công ty đăng một thông báo, sau này nếu có ai chửi bới Thời Ngọc Diệp, vậy thì sẽ bị sa thải.”

“Vâng, tổng giám đốc Trịnh”

“Lời bàn tán ở trên internet cũng bảo mọi người để ý một chút, nếu ai dám lấy danh nghĩa là nhân viên của công ty bôi nhọ cô ấy ở trên internet, cũng bị sa thải.”

“Vâng”

Thời Ngọc Diệp vừa mới trở lại tổ thiết kế, đã thấy Phó Uyển Hân trở thành tiêu điểm trong lời nói của các đồng nghiệp.

Phó Uyển Hân vừa thấy cô quay về, thở phào.

nhẹ nhõm, nhào tới ôm cánh tay cô: “Chị Thời, cuối cùng chị cũng quay về rồi, em sắp bị đống thắc mắc này làm đau đầu rồi, chị mau mau trả lời câu hỏi đi!”

“Trả lời câu hỏi gì cơ?”

“Chính là quan hệ của người đàn ông kia với chị nha”

Phó Uyển Hân nói xong, những đồng nghiệp khác cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò và hưng phấn, giống như muốn nghe thấy đáp án khác ở trong miệng cô vậy.

Thời Ngọc Diệp vò đầu: “Anh ấy là anh trai tôi, không phải mấy người cũng nghe thấy rồi sao?”

“Người đó thật sự là anh của cô? Nhưng mà bọn tôi nhìn thấy anh ta rất tốt với cô nha, không giống anh trai chút nào cả, giống bạn trai hơn ấy”


Dưới sự truy hỏi của các đồng nghiệp để cho Thời Ngọc Diệp cười ra tiếng.

“Anh ấy vẫn luôn bị người ta nghi ngờ”

Dựa vào ký ức của Thời Minh Triết, lúc Thời Ngọc Diệp vừa ra đời, chính là bảo bối của nhà bọn họ, nâng niu trong tay và yêu thương che chở có.

Sau đó Thời Ngọc Diệp mất tích, những năm xa cách này, cả nhà đều vô cùng tự trách, đặc biệt là Thời Minh Triết, trong lòng đã tích rất nhiều tình cảm, hối hận khi còn bé bản thân mình không có quý trọng đứa em gái đáng yêu này.

Vì thế đến khi Thời Ngọc Diệp trở về nhà họ Thời, lập tức được tất cả mọi người yêu thương, Thời Minh Triết ước gì đem tất cả sự cưng chiều mà hai mươi mấy năm mình đã bỏ lỡ lên người Thời Ngọc Diệp.

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người anh trai yêu thương em gái như vậy, thật hâm hộ.”

“Đúng vậy, ông trời nợ tôi một người anh trai tốt.

“Nếu như tôi có anh trai đẹp trai lại cưng chiều như vậy, cũng không muốn yêu đương với ai nữa”

“Được rồi được rồi, mọi người mai về làm việc đi”

Thời Ngọc Diệp giải thích xong tất cả, cũng tiện thể giải tán nhóm tò mò nhỏ này đi, mọi người từ từ trở lại chỗ làm việc của mình, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Lý Mạn Như ngồi ở vị trí làm việc của mình, thu hồi tầm mắt, nở nụ cười nhạt.

Cô ta rất mong chờ, hot search trên facebook tối nay sẽ náo nhiệt như nào đây?

Sau khi tan làm, Thời Ngọc Diệp trở vê biệt thự Hải Lâm, thấy Phong Thần Nam xuất hiện ở trong nhà của cô, hơn nữa còn ở trong phòng bếp.

thái rau với bé Bốn.

“Sao anh lại ở trong nhà của tôi vậy?”

“Tái khám”

Phong Thần Nam trả lời xong, mặt không đổi sắc dùng dao chặt đứt cổ gà, Thời Ngọc Diệp thấy cảnh tượng có cảm giác không hài hòa này, khóe miệng giật giật.

“Tái khám ở trong phòng bếp? Anh muốn khánh bệnh cho gà sao?”

“Vốn định thuận tiện ở lại ăn một bữa cơm, nhưng mà không đành lòng nhìn con trai mình một mình nấu cơm, no nên tiến đến hỗ trợ”

©ô có cảm giác, lý do này quá miễn cưỡng đi?






Bình luận

Truyện đang đọc