MANG CON THIÊN TÀI ĐI ĐÁNH TỔNG TÀI



Thời Ngọc Diệp vừa tắm xong đi ra, trên người mặc một bộ đồ ngủ lông màu trằng, trong tay đang câm một chiếc khăn mặt chà xát lau không tóc, rất có phong thái ở nhà.
Phó Uyến Hân nhìn cô, lại cúi đầu nhìn về phía hai đứa bé có bộ dáng giống y hệt Phong Thân Nam phiên bản thu bé, khiếp sợ thật lâu sau vẫn chưa thế thế lấy lại được tinh thần.
“Chị Thời, chị…”
“Mẹ ơi, chị gái người ngoài hành tỉnh nói muốn mang đồ ăn vặt tới”
Thời Ngọc Diệp vẻ mặt ngờ vực hỏi: “Chị gái người ngoài hành tinh?”
Thời Trạch Minh vẫn chưa kịp giải thích thì Phó Uyển Hân cuối cùng cũng hỏi ra nghỉ ngờ lớn nhất trong lòng mình.
“Chị Thời, hai đứa bé này là con của chị?”
Lúc bị vạch trần Thời Ngọc Diệp cũng không có ý muốn giấu diếm, vẻ mặt rất thản nhiên.
“Đúng vậy”
“Vậy ba của bọn chúng.

Có phải là tổng giám đốc hay không?”
“Đúng vậy, nhưng tình huống giữa bọn chị tương đối phức tạp”
Phó Uyển Hân cảm giác như mình đã vô tình biết được một bí mật to lớn gì đó: “Em biết mà, loại chuyện này cũng không có gì phức tạp, chị yên tâm, em nhất định sẽ giữ bí mật cho chị”
sốt, cảm thấy vô cùng buôn cười.

“Được rồi, anh không cân giải thích với tôi đâu, tôi biết các anh làm công việc này phải giữ bí mật, tôi nhất định sẽ không vạch trân thân phận thật sự của các anh với người khác.”
Thời Ngọc Diệp nhìn bộ dáng nói không nên lời của vệ sĩ nhà mình cũng bật cười một tiếng.
Vân Mặc Tích thấy cô chủ cũng không có ý định giải thích nhiêu hơn nên cũng im lặng theo, không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai cô nữa.
Ăn cơm tối xong, Phó Uyển Hân lại đi nhờ xe của Thời Ngọc Diệp cùng nhau trở vê chung cư, lái xe nhiều nhất cũng chỉ tốn mười lăm phút.
“Cảm giác được đi nhờ xe về nhà mà không phải tốn tiền thật sự là quá tốt, ôi chao, chị Thời, “Hừ, lần sau em nhất định sẽ không để thua anh nữa.
Bé Năm tay nắm quyên tỏ ra mình không phục, vừa quay đầu đã nhìn thấy trong phòng khách có một cô gái xa lạ.
“Ôi, trong nhà đang có khác hả? Chào dì ạ”
Bé Hai có biết Phó Uyển Hân, cũng lễ phép chào hỏi: “Chào dì”
Cảm của Phó Uyển Hân suýt chút nữa là rơi xuống đất, vẻ mặt giỗng như bị sét đánh cho choáng váng, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.
“Mấy đứa đây là, một hai ba bốn đứa, sinh bốn?”
Bỗng nhiên rất muốn phỏng vấn chị Ngọc Diệp một chút, mỗi ngày đều đối mặt với bốn đứa nhỏ bộ dạng giống y như tổng giám đốc Phong, thì rốt cuộc là có cảm giác gì?
Mãy đứa bé nhìn nhau chớp chớp mắt, giây tiếp theo liền thấy bọn nhỏ không hẹn mà cùng ngửa đầu lên, nhìn về phía một căn phòng nào đó ở trên lầu hét lên: “Bé Ba, Bé Tư, ra ngoài đây chào khách nhanh lên!”
Mấy giây sau, Phó Uyến Hân lại nhìn thấy có thêm hai bé trai nữa đang từ trên lầu đi xuống.
Cô ấy đã hoàn toàn hóa đá.
“Sáu người các con vậy mà lại giống nhau như đúc, cái này cũng rất dọa người đó..
Thời Ngọc Diệp bưng nước trái cây từ trong bếp đi ra, thuận miệng trả lời cô: “Bọn chúng là sinh sáu.”

Phó Uyển Hân nhịn không được đưa mắt nhìn vào bụng của Thời Ngọc Diệp nói: “Bụng của chị vẫn còn phẳng phiu bình thường đã làm cho em hoài nghi cuộc đời đó.
Người ta đã từng sinh sáu đứa con nhưng dáng người vẫn thon thả mảnh mai, còn cô ấy là một con cẩu mẹ độc thân có cái bụng tròn xoe cùng với lưng hùm vai gấu.
Quá đả kích người ra rồi đó.
Đầu óc Phó Uyển Hân xoay chuyển, lại nghĩ đến một vấn đề khác.
“Chuyện chị sinh cho tổng giám đốc Phong sáu đứa con, Tô Cẩm Tú có biết không?”
Thời Ngọc Diệp ngồi xuống, đem chuyện của cô và Phong Thần Nam kể lại một cách đơn giản, Phó Uyển Hân nghe xong thì cảm thấy mình như đang xem phim truyền hình.
“Vậy là đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa biết sự tồn tại của mấy đứa nhỏ?”
“Chắc là vậy.”
Lần trước gặp mặt tại nhà hàng Trác Bân, có lẽ đã khiến cho Phong Thần Nam bắt đầu nghi ngờ, nếu như anh vận dụng thế lực đi điều tra, chắc hẳn sẽ nhanh chóng điều tra ra được.
“Chị vẫn muốn tiếp tục giấu diếm sao?”
“Cũng không phải là chị cố ý muốn giấu diếm, chỉ là chị vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói cho anh ấy biết mà thôi.”
Không chỉ như vậy, ngay cả việc phải làm thế nào để mở miệng nói với Phong Thần Nam thừa nhận mình chính là Thời Ngọc Diệp, cô cũng không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng.
Phó Uyển Hân cực kỳ kinh ngạc.
“Câu chuyện xưa này nghe có vẻ rất hấp dẫn… rất cẩu huyết, phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy đâu”

“Cảm ơn em đã khen.

Chuyện này em tạm thời đừng nói ra ngoài, chị vẫn không muốn gây hiểu lầm cho mọi người trong công ty.”
“Chị yên tâm, em rất kín miệng, không để lộ chuyện gì ra ngoài đâu! Có điều bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, em phải nhanh chóng trở về đi ngủ thì ngày mai mới có thể kịp giờ đi nhờ xe của chị”
“Được, đi ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon.”
Sau khi Phó Uyển Hân nói lời tạm biệt xong rời đi, mấy cậu bé có chút không chắc chắn nhìn mẹ.
Bé Lớn: “Mẹ ơi, mẹ sẽ công khai thân phận của bọn con với mọi người sao?”
Thời Ngọc Diệp sửng sốt, nói: “Đương nhiên sẽ công khai.”
“Nhưng nếu làm như vậy có thể sẽ khiến mẹ phải chịu đựng những ánh mắt ác ý của người khác, bọn con cũng không hy vọng mẹ phải gánh chịu loại thương tổn công kích này”
Thật ra thì những đứa trẻ cũng không bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu các bà mẹ phải công khai thân phận của con cái bọn họ với thế giới bên ngoài.
Ở trong nước, các gia đình có ba mẹ đơn thân vân rất dễ bị những người khác kì thị, đặc biệt là mẹ còn quá trẻ, chắc chắn sẽ bị người ngoài bàn tán những lời không dễ nghe.
Những đứa nhỏ không muốn mẹ của mình phải chịu đựng những lời công kích của dư luận và chịu tổn thương chỉ vì lợi ích của bọn họ.
Thời Ngọc Diệp nghe xong những lời này của con trai, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp, đồng thời cũng có chút đau lòng.

Tuổi của bọn trẻ vẫn còn nhỏ như vậy, nhưng suy nghĩ lại thành thục hơn bất cứ người nào, có đôi khi cô thật sự không biết mình nên kiêu ngạo hay nên đau lòng.
Cuối cùng cô đi tới ngồi xổm xuống trước mặt bọn nhỏ, ôm chặt từng đứa vào trong ngực, giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Kể từ khi mấy đứa được sinh ra, trong thế giới của mẹ cũng xuất hiện một loại phép thuật rất kỳ diệu, nó được gọi là can đảm.


Mẹ không sợ bị người khác cười nhạo, tất cả những việc mẹ làm chỉ đơn giản là muốn các con có được một cuộc sống hạnh phúc, để các con có được những gì các con đáng được nhận, bao gồm cả việc cho cha ruột của các con biết về sự tồn tại của các con.
“Mặc dù mẹ chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng mẹ chắc chắn sẽ tìm một cơ hội để nói rõ với anh ấy về chuyện này.

Mẹ không thể đảm bảo rằng mẹ làm như vậy thì các con sẽ nhận được tình yêu của ba, nhưng ít nhất các con cũng có thể có cơ hội thẳng thăn đối mặt với anh ấy”
Trái tim của mấy đứa nhỏ tràn ngập ấm áp, từng người một ôm lấy má của cô rồi hôn lên “Mặc kệ như thế nào, bọn con đều sẽ mãi yêu mẹ”
Ngày hôm sau đi làm, thái độ của Phó Uyển Hân đối với Thời Ngọc Diệp vẫn không thay đổi, chẳng qua lúc nói chuyện phiếm, đề tài được nhắc đến nhiều hơn đều là những chuyện bát quái xoay quanh Thời Ngọc Diệp.
“Em nhớ ở trên mạng có người từng nói, trước kia tổng giám đốc Phong từng kết hôn, nhưng vợ của anh ấy đã quan đời năm năm trước rồi, nói như vậy thì người kia chính là chị?”
“Chỉ số IQ của mấy đứa nhỏ đều cao như vậy sao?”
“Rốt cuộc là chị đã làm thế nào mà có thể sinh ra bọn nhỏ lợi hại đến như vậy?”
“Chị Thời, vì sao chị không đến Phong thị để làm việc mà nhất định phải tới Bảo Thăng vậy?
Chẳng lẽ là vì chị sợ bị mọi người dị nghị sao?
Nhưng làm thế nào mà chị có thể đi cửa sau để vào được công ty thương hiệu Bảo Thàng vậy?”
Cho dù là ở nơi làm việc, nghỉ trưa, tan làm, rảnh rôi đi đến phòng trà, thậm chí là đi vệ sinh, Phó Uyển Hân đều muốn dính vào Thời Ngọc Diệp để hỏi cặn kẽ mọi chuyện Cô ấy không còn giống như trước đây bổ não suy nghĩ lung tung nữa, nhưng bây giờ thái độ tò mò của cô ấy giống như không có gì có thể ngăn lại được Một hồi nói về quá khứ của cô và Phong Thần Nam, một hồi thì lại nói vẽ sở thích của các bảo bối nhà cô, cuối cùng Thời Ngọc Diệp cũng sắp chịu không nổi nữa “Chị nói này, bản thảo thiết kế dự thi của em không phải vần còn chỉ tiết chưa làm xong hay sao? Ngày mốt là hết hạn rồi, bây giờ em thật sự là vẫn còn thời gian để tán gẫu với chị hả?”
Bị Thời Ngọc Diệp nhắc nhở như vậy, Phó Uyến Hân mới bắt đầu lo sợ tới mức sác mặt tái nhợt, lập tức chạy ra khỏi nhà vệ sinh, trở về chỗ ngồi của mình làm việc.
Hai người cũng không chú ý tới, ngay sau khi hai người vừa rời khỏi nhà vệ sinh thì cửa phòng vệ sinh ở trong góc chậm rãi bị mở ra.
“À, đi loanh quanh mới biết được thì ra chỗ dựa của cô là tổng giám đốc Phong, khó trách lại có thể mạnh mẽ đến như vậy”
Bí mật lớn như vậy, nhất định phải năm thật chặt, tìm cơ hội đến gặp Thời Ngọc Diệp để nói rõ ràng..


Bình luận

Truyện đang đọc