MANG CON THIÊN TÀI ĐI ĐÁNH TỔNG TÀI



Hoắc Minh Huệ lang thang trước cổng công ty Bảo Thắng một lúc lâu.

Bảo vệ trước cổng nhìn thấy cô gái nhỏ này do dự nửa ngày cũng không tiến vào thì để ý đi tới hỏi thăm tình huống của cô ta.

“Cô gái, cô tới đây để làm gì?”
“Tôi, tôi đến tìm người”
“Cô đi tới quầy lễ tân giải thích tình huống một chút là được rồi”
Thái độ của anh bảo vệ rất khách sáo, trực tiếp đưa Hoắc Minh Huệ đến quầy lễ tân để nói rõ tình huống.

Chị gái nhỏ ở quầy lễ tân tươi cười đáng yêu, nhìn thoáng qua chiếc túi chanel phiên bản giới hạn trong tay của Hoắäc Minh Huệ, giọng điệu vô cùng hòa nhã.

“Chào cô, xin hỏi cô có cần hỗ trợ gì không?”
Hoắc Minh Huệ mím môi, thấp giọng hỏi: “Công ty của cô có ai tên là Hoắc Băng Tâm hay không?”
Cô lễ tân nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu trả lời cô: “Thật xin lỗi, tôi không có ấn tượng, cô ấy là người của bộ phận nào? Nếu cô muốn tìm người, tôi có thể liên lạc giúp cô”
Hoắc Minh Huệ lập tức nhớ ra bây giơ tên của Hoắc Băng Tâm không phải là cái tên này, sau đó lại tiếp tục hỏi: “Vậy trong công ty của các cô có người nào tên là Thời Ngọc Diệp hay không?”
Chị gái nhỏ nghe được cái tên này, sắc mặt khựng lại một chút.

Dường như nhớ lại những trải nghiệm không vui vẻ, nụ cười trên khóe miệng của cô ta hơi cứng ngắc, nhưng vẫn phải tiếp tục lịch sự.

“Cô ấy có phải là cô gái mà cô đang tìm kiếm hay không? Cô có cần tôi liên lạc với cô ấy thay cho cô không?”
“Không cần đâu, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi”
Hoắc Minh Huệ lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách, mở ảnh cho chị lễ tân xem “Là cô ấy đúng không?”
“Cô đây là muốn dò la người khác hả? Xin lỗi, tôi không thể cung cấp thông tin của nhân viên cho cô được.



Nghe được câu trả lời này, đáp án mà Hoắc Minh Huệ muốn biết đã có được.

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, không có ý gì khác đâu”
Chị gái nhỏ ở quầy lễ tân chỉ cảm thấy mờ mịt khó hiểu.

Hoắc Minh Huệ vừa mới nói chuyện với cô lễ tân vài câu, đã có thể xác định được tài liệu mà thám tử tư đã đưa cho cô ta không có sai sót gì.

Sau khi ra khỏi tòa nhà công ty, cô ta hào hứng gọi cho mẹ.

“Alo mẹ, bây giờ Hoắc Băng Tâm đang làm việc ở công ty Bảo Thắng, hơn nữa cô ta còn đổi tên thành Thời Ngọc Diệp.


“Thật sao? Vậy thì phải nhanh chóng đưa con bé đó quay về đây!”
“Không cần phải vội vàng, mẹ, tiếp theo chúng ta cần phải bàn bạc chuyện này cho thật kỹ càng”
Thời hạn kết thúc của cuộc thi thiết kế Giải Vàng cuối cùng cũng đã đến.

Các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế phải vô cùng vất vả mới trình bày xong bản thảo thiết kế của mình, đến cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Từ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chưa bao.

giờ cảm nhận được cảm giác kích thích mà hưng phấn như thế này, nó khác hoàn toàn so với những deadline bản thảo công việc thông thường”
“Tôi hy vọng mình sẽ nhận được thông báo sở hữu một vé trúng tuyển vào tuần tới.


Lý Mạn Như cũng cầm bản thảo thiết kế đi ra ngoài, tâm trạng tốt đẹp hiếm thấy, vẻ mặt tươi cười đi tới hỏi: “Mọi người vất vả rồi, hay là tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nha, coi như là ăn mừng có được không?”

“Được, tất nhiên là được rồi, tôi muốn ăn lẩu!”
Nói đến vấn đề đồ ăn, đúng lúc Phó Uyển Hân vừa mới giao xong bản thảo thiết kế cũng đang chuẩn bị đi tới chỗ của Thời Ngọc Diệp bàn về chuyện ăn cơm tối.

Lúc này, Lý Mạn Như đang trò chuyện với các đồng nghiệp khác đột nhiên lại quay đầu nhìn về phía này, đưa tầm mắt nhìn về phía hai người bọn có.

“Tối nay bộ phận thiết kế tụ tập ăn cơm, hai người cũng đi cùng đi.


Phó Uyển Hân có chút mờ mịt, đưa tay chỉ vào mình và Thời Ngọc Diệp: “Tôi, các người?”
“Đúng vậy, mỗi tháng các bộ phận đều sẽ cùng ăn một bữa cơm, hai người có đến không?”
Phó Uyển Hân nhìn về phía Thời Ngọc Diệp, thật ra đối với chuyện này cô cũng có chút mơ hồ, không thể hiểu được nguyên nhân gì lại khiến cho Lý Mạn Như thay đổi thái độ.

Hai người còn chưa kịp mở miệng đồng ý thì Lý Mạn Như đã thay hai người đưa ra quyết định thật tốt.

“Được rồi, như vậy cứ cho là hai cô đã đồng ý rồi nhé, Lâm Gia Thanh anh mau đi gọi điện thoại đặt chỗ đi”
Không chỉ có Thời Ngọc Diệp và Phó Uyển Hân khó hiểu mà ngay cả các nhân viên khác cũng không hiểu tại sao.

Không phải là Lý Mạn Như vẫn luôn đối đầu với Thời Ngọc Diệp hay sao? Vì sao hôm nay lại đột nhiên trở nên thân thiện như vậy?
Có người nhịn không được thấp giọng hỏi: “Mạn Như, sao đột nhiên cô lại muốn mời cô ấy đi ăn tối cùng chúng ta thế?”
“Đều là đồng nghiệp với nhau được một khoản thời gian rồi, đã nói là bữa cơm bộ phận thì không nên bỏ sót bất cứ ai”
“Nhưng trước kia không phải là cô rất ghét hai người bọn họ sao?”
“Đừng nói như vậy, giữa các đồng nghiệp nên hòa thuận, không nên tham gia vào các mối quan hệ quá phức tạp, không tốt cho danh tiếng của công ty”
Bộ dáng hòa ái đáng yêu lúc này của Lý Mạn Như xém chút nữa đã khiến cho mọi người quên đi tính tình kiêu căng đáng ghét thường ngày của cô ta.


Sao lại cảm thấy giống như cô ta đã biến thành một người khác vậy?
Không đợi cho mọi người tiếp tục hỏi tiếp, Lý Mạn Như đã nhanh chóng giải tán để bọn họ trở về bàn làm việc.

Phó Uyển Hân vẫn đang chìm đắm trong trạng thái được quan tâm mà sợ hãi, quay đầu đụng vào tay của Thời Ngọc Diệp đang cúi đầu vẽ tranh bên cạnh, hỏi cô: “Chị Thời, tối nay chị có muốn đi liên hoan không?”
“Đi chứ, có được một bữa tối miễn phí vì sao lại không đi?”
Nghe có vẻ rất tiết kiệm tiền.

“Nhưng chị không cảm thấy vừa rồi cô ta làm như vậy giống như là đang có mưu kế gì đó hay sao?”
“Cô ta thì có thể có kế hoạch gì được chứ?”
“Chẳng hạn như thừa cơ làm chuyện xấu đối với chị?”
Tay của Thời Ngọc Diệp ngừng lại một chút, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của Phó Uyển Hân: “Chị có vệ sĩ nên chắc là cô ta là sẽ không làm gì được chị đâu, ngược lại là em đó, có chút nguy hiểm”
Phó Uyển Hân: II!
Bị hù dọa như vậy, cô cảm thấy cả người mình bắt đầu không khỏe cho lắm.

Trước nay cô ấy đều không tham gia vào mấy việc tạo dựng mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân trong văn phòng, cô ấy thật sự không biết phải làm thế nào để bảo vệ bản thân khi đối mặt với nguy hiểm.

Ôm tâm tình thấp thỏm chịu đựng đến lúc tan làm, cái loại cảm giác đứng ngồi không yên này càng lúc càng rõ ràng.

Khi Phó Uyển Hân nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của Thời Ngọc Diệp, càng cảm thấy trong lòng không cân bằng: “Chị Thời, chẳng lẽ chị không cảm thấy bữa cơm này rất giống Tiệc Hồng Môn hay sao?”
“Sao lại giống?”
“Những người đó ngày thường rất nham hiểm… Thậm chí là chị còn không biết được trước đây họ đã từng bàn tán về chị ở trong nhóm nữa”
Thời Ngọc Diệp sửng sốt: ‘Làm sao em biết? “
“Lúc trước em cũng ở trong nhóm đó, nhưng từ sau khi em trở nên thân thiết hơn với chị thì bọn họ lại lập thêm một cái nhóm khác, không thêm em vào.

Em cũng chỉ là vô tình phát hiện ra lúc nhìn thấy Tiểu Mai đang trò chuyện với bọn họ ở trong một nhóm khác”
Thời Ngọc Diệp thản nhiên à một tiếng: “Cái này cũng rất bình thường, không có gì phải sợ cả.

Nếu như những người đó dám nói những lời như vậy trước mặt chị thì đã không đến mức phải lập lại nhóm mới để tiếp tục trò chuyện rồi”
“Câu này của chị cũng có lý.



Thấy Thời Ngọc Diệp nghĩ như vậy, Phó Uyển Hân cũng chậm rãi ổn định lại tâm trạng.

Đi theo mọi người đến cửa hàng lẩu Trùng Khánh gân công ty, may mà bọn họ đã đặt chỗ ngồi từ trước nếu không thì với lượng khách này cho dù bọn họ có xếp hàng đến khi đóng cửa cũng sẽ không có chó ngôi.

Bởi vì có thêm Thời Ngọc Diệp và Phó Uyển Hân cùng gia nhập đã làm cho một số đồng nghiệp cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự thèm ăn của Thời Ngọc Diệp và Phó Uyển Hân, nhất là Phó Uyến Hân, từ trước tới giờ cô ấy đối với thức ăn đều vô cùng nhiệt tình và chưa từng giảm bớt, ăn uống liên tục, thỉnh thoảng cảm thấy món nào có hương vị không tồi còn nhiệt tình gắp cho các đồng nghiệp khác nếm thử.

“Cái này ngon, các cô mau nếm thử xeml”
“À, cám ơn”
“Ôi chao, tôm nốn đã hết rồi, các cô có ai còn muốn ăn nữa không, tôi đi lấy thêm một ít”
“Tôi, tôi nữa.


“Tôi cũng muốn, cảm ơn Uyển Hân.


Bầu không khí xấu hố gò bó ban đầu, không hiểu sao đã trở nên sôi nổi hơn, mọi người cũng dần dần thả lỏng.

Vi thế, những chuyện tán gầu bát quái cũng dân dân được gợi lên, Thời Ngọc Diệp vần yên lặng ăn đồ ăn, bỗng nhiên bị người ta gọi tên.

“Ngọc Diệp, vì sao cô lại không muốn tham gia cuộc thi thiết kế Giải Vàng vậy?”
“Đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết, có phải là cô sợ bị đánh bại mới không dám tham gia hay không?”
Khi cô ngẩng đầu lên chỉ nhìn thẩy ánh mắt của tất cả đồng nghiệp đều đang nhìn thẳng về phía cô, chờ đợi đáp án của cô Thời Ngọc Diệp đơn giản đáp lại: “Thật ra thì lý do rất đơn giản, tôi không đủ điều kiện để tham gia cuộc thi.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc