Cho đến khi trở về nhà, Thời Ngọc Diệp vẫn ở trạng thái mờ mịt.
Vì vừa mới biết rằng chứng nhận kết hôn của cô và Phong Thần Nam vẫn còn hiệu lực, bầu không khí của hai người đột nhiên trở nên xấu hổ.
Trong quan hệ hôn nhân, nếu một trong hai bên tuyên bố mất tích thì quan hệ hôn nhân sẽ không chấm dứt, do đó cả hai không cần tái hôn như khi hoàn tất thủ tục ly hôn.
Ở trên bàn ăn, Phong Thần Nam nhìn chằm chằm vẻ mặt sững sờ của Thời Ngọc Diệp, hồi lâu mới hỏi.
“Vì vậy, em đã tìm ra cách giải thích tất cả những điều này với tôi chưa?”
Định thần lại, cô lắc đầu nói xuôi: “Tôi không có gì để nói. Quá khứ đã trở thành quá khứ. Mọi người hãy nhìn về phía trước và đừng bị ám ảnh bởi ký ức.”
“Tôi nghĩ anh có thể xin giấy khai tử, sau có thể cưới Tô Cẩm Tú”
Phong Thần Nam nheo mắt, đôi mắt sâu và thấu đáo kia khiến người ta cảm thấy áy náy.
“Đó là cách mà em muốn tôi kết hôn với cô ta?”
“Tôi đã can dự vào tình cảm của anh, và người nên rút lui là tôi.”
“Ai nói cái này?”
Lần này, khi đến lượt Thời Ngọc Diệp, cô không nói nên lời.
“Không phải sao? Mặc dù tôi bị mất trí nhớ, nhưng mọi người đều nói rằng anh và cô ấy là thanh mai trúc mã và đã kết hôn từ lâu”
Phong Thần Nam nắm được mấu chốt câu này, cau mày hỏi: “Em mất trí nhớ?”
“Ừ, có chuyện gì vậy? Đừng cố lừa gạt tôi trong khi tôi mất trí nhớ, tôi sẽ tìm ra sự thật.
Trước khi tìm ra, tôi sẽ không xen vào tình cảm của bất kỳ ai.”
Cô thẳng thắn thừa nhận rằng mình đã bị mất trí nhớ, Phong Thần Nam sững sờ vài giây rồi mới thở phào nhẹ nhõm và thì thầm với một nụ cười gượng gạo.
“Chẳng trách, em hoàn toàn quên mất tôi.”
Trước kia là như vậy.
Bây giờ vần như vậy.
Anh luôn là đối tượng bị cô lãng quên.
€ô nói chỉ nói rằng mọi người nên nhìn về phía trước và đừng bị ám ảnh bởi những ký ức, vậy mà anh…
Nghĩ lại những năm tháng trước đây khi chỉ giữ những ký ức mấy năm qua, anh chợt cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Thời Ngọc Diệp nhìn nụ cười có phần chua chát của Phong Thần Nam, trong lòng cảm thấy nhói lên không thể giải thích được, nhưng cô vẫn không hiểu câu đó có nghĩa là gì, cô bắt đầu thấ thỏm nói.
“Có chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?”
“Nếu đây là cuộc sống mà em muốn sống, thì từ nay về sau tôi sẽ không làm phiền em nữa”
Phong Thần Nam đột nhiên nói ra một câu kết luận, ngây người đứng lên, đi tới cửa ra vào.
Thời Ngọc Diệp nhìn anh ra khỏi nhà, sững sờ hồi lâu, trong lòng có chút đau.
“Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ở đây..”
Đột ngột xuất hiện, và đột ngột rời đi.
Có vẻ như không có gì bắt đầu giữa họ, nhưng nó kết thúc không thể giải thích được. Vấn đề là cô muốn khóc quá.
“Mẹ không được khóc, quá đạo đức giả.”
Thời Ngọc Diệp vội vàng đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, nhưng khi cô nhìn lên, cô thấy Bé Lớn đang đứng ở đầu cầu thang với vẻ mặt đau khổ.
“Con đã nghe tất cả rồi sao?”
Bé Lớn gật đầu và nói: “Con nghe thấy mẹ nói dối”
“Mẹ nào có?”
“Rõ ràng là mẹ cũng muốn tìm lại những ký ức đã mất, nhưng lại nói ra loại lời nói sẽ không muốn nhớ về quá khứ, làm tổn thương chú ấy, mà còn làm tổn thương chính mình”
Thời Ngọc Diệp mím môi im lặng.
Cô không biết làm thế nào để nói những điều như vậy.
Bé Lớn nhìn cô giống như dáng dấp cô học trò nhỏ làm bậy, thở dài, đi tới chiếc ghế vừa nấy Phong Thần Nam dùng, ngồi xuống, đối mặt với cô.
“Mẹ ơi, mẹ cũng sợ khi biết sự thật của quá khứ sao?”
“Một chút.”
“Chỉ khi có dũng khí đối mặt, mới có thể khôi phục hoàn toàn trí nhớ. Bệnh tim cuối cùng sẽ phải dùng thuốc trợ tim, một mình con điều trị cũng không có hiệu quả hoàn toàn. Nếu thực sự muốn lấy lại trí nhớ, trước tiên phải giải quyết những sợ hãi trong lòng đi”
Mẹ và con trai kết thúc chủ đề, không lâu sau, Bé Hai bước xuống lầu với vẻ mặt phức tạp, như thể đã xảy ra chuyện lớn.
Bé Lớn nhìn Bé Hai và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hotsearch không thể tiếp tục dìm xuống, có người cố tình mua, cho nên em không thể đè xuống”
“Còn có chuyện như vậy?!”
“Em đã kiểm tra bài đăng. Phát hiện đó là một tài khoản mới được tạo. Hộ chiếu nước ngoài được sử dụng để xác thực tên thật có thể là giả mạo. Nếu không phải do ai đó cố tình mua, bài đăng sẽ không được phổ biến vô cớ, nhưng em đã bất ngờ vì em không thể tìm ra hotsearch này là ai mua”
“Còn địa chỉ IP của bên kia thì sao?”
“Em cũng đã kiểm tra. Đó là quán Internet không chính quy. Khách không cần đăng ký tên thật khi vào nên không tìm được người sử dụng tài khoản. Bên kia cố tình tìm đến quán internet không tìm được địa chỉ IP để đăng bài đăng trên Facebook. Rõ ràng là nó đang gấp rút nhắm đến mẹ: Thời Ngọc Diệp cảm thấy không thể giải thích được: “Nhưng mẹ không thể nhớ ai có thể làm điều này”
“Ngoại trừ cuộc đấu giá, mẹ đã xúc phạm ai?”
Cô suy nghĩ một hồi, kể lại những chuyện xảy ra trong công ty gần đây, rồi nói thêm: “Mẹ nghĩ không chắc đồng nghiệp trong công ty sẽ làm ra chuyện như thế này”
Bé Hai quay đầu nhìn Bé Lớn với vẻ mặt phức tạp rồi mới nói: “Mặc kệ thế nào, nhất định phải phòng thủ. Bất kể thế nào, mình cũng nên chú ý đến diễn biến gần đây của những người này trong công ty”
Thời Ngọc Diệp nhìn vẻ mặt kiên quyết của Bé Hai Thời Bảo Thiên và biết rằng cậu bé sẽ không bỏ cuộc, vì vậy cô nhẹ nhàng thuyết phục cậu bé: “Để Vân Mặc Tích làm những việc nhỏ này. Mẹ không sao, các con không cần phải phiền lòng”
Thời Bảo Thiên nghe mẹ nói, nắm chặt tay nói: “Không được, con phải đích thân để người bắt nạt mẹ phải nếm vị đắng, cho bọn chúng biết có sáu người chúng ta ở đây, đừng hòng động vào một sợi tóc của mẹ!”
Vào buổi chiều, Mẫn Tuyết Nguyệt đến thăm cửa và tỏ vẻ lo lắng ngay khi cô ấy vừa vào cửa.
“Ngọc Diệp, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.”
“Tớ đọc được bài viết trên Facebook. Những người trên mạng thật sự bệnh hoạn. Cậu tuyệt đối đừng chú ý bọn họ! Tớ đã nhờ người thu xếp thư luật sư cho cậu. Tớ sẽ thay cậu kiện mấy con chó đó đến tán gia bại sản.”
Thời Ngọc Diệp hơi cảm động trước sự chính nghĩa của Mẫn Tuyết Nguyệt.
Lần này cô không để ý đến tin tức trên Facebook, nhưng mọi người xung quanh đều vội vàng giải quyết cho cô.
Thời Ngọc Diệp cảm thấy rằng cô rất hạnh phúc.
Mãn Tuyết Nguyệt thấy cô ngẩn người không nói nên lời, còn tưởng rằng cô đang gặp chuyện không may, nên an ủi cô: “Ngọc Diệp, đừng buồn, bức ảnh này rất dễ điều tra”
“Nó phải được điều tra. Tớ lo lắng rằng những đứa trẻ sẽ bị ảnh hưởng khi mọi thứ phát triển, có thể ảnh hưởng đến việc đi học của bọn nhỏ trong tương lai…”
“Đừng lo lắng, vấn đề sẽ sớm được giải quyết.
Nhưng mà, Ngọc Diệp, cậu có xúc phạm ai đó không? Khi tớ yêu cầu điều tra việc này, tớ phát hiện ra rằng ai đó đã mua Hotsearch và việc khống bình bài đăng của cậu thì vô tác dụng, không thể đè xuống được”
“Tớ không thường đi đâu, chỉ đi làm.”
Mẫn Tuyết Nguyệt nghe cô nói vậy, chợt nhớ ra điều gì đó nên lấy trong túi ra một tấm danh thiếp.
“Đúng rồi, trợ lý của tớ nói rằng hôm đó có người đến nhà hàng và tìm cậu khắp nơi. Về sau tìm không thấy nên nhờ trợ lý đưa cho cậu danh thiếp của cô ta. Theo những gì tôi thấy thì là cùng một công ty cậu mà? Tại sao cô ấy lại đi một vòng lớn để tìm như vậy?”
Thời Ngọc Diệp bối rối cầm lấy danh thiếp, nhìn trên đó có viết tên của Lý Mạn Như, điều này khiến cô càng thêm sững sờ.
“Tại sao cô ta lại đến nhà hàng tìm tôi?”
“Thực ra, tôi không biết cô ta có thực sự tìm cậu hay không. Tôi nghe trợ lý nói rằng người cô ấy tìm là Wy, nhưng tôi nhớ rằng cậu không dùng cái tên này sau khi trở về nước. Ngọc Diệp, cậu sẽ không nói với người của công ty rằng cậu là Wy, đúng không?”
Thời Ngọc Diệp hơi kéo khóe miệng ra, rồi cười ngượng ngùng đáp lại cô: “Ư”