MÙA XUÂN NĂM ẤY CHÀNG NÓI YÊU TA


Chu Thiên Lăng không ngủ cả đêm, Y Vân ngồi thêm một lúc cũng quay về lều.

Cuộc trò chuyện bất đắc dĩ với hắn giúp nàng dễ đi vào giấc ngủ hơn.

Đến giữa giờ Dần, mọi người đã thức gần hết, vẫn còn đang say giấc Tú Linh gọi mãi thế nào nàng cũng không chịu dậy.

Chu Thiên Lăng có đôi chút khó chịu, hắn trực tiếp đi vào trong lều, gõ lên đầu nàng để đánh thức.
Cơn đau làm Y Vân choàng tỉnh, khẽ hé đôi mắt liền thu vào gương mắt tuấn lãng của Chu Thiên Lăng.

Nàng chưa kịp mở miệng, hắn đã lạnh lùng cất giọng:
-Định ngủ đến bao giờ? Có biết bao nhiêu người đang đợi cô.
Sau một khắc chuẩn bị, đoàn người quyết định sẽ đi vào trấn nhỏ phía Đông Bắc.

Do tình thế nguy hiểm, Chu Thiên Lăng liền yêu cầu tất cả phải đeo khăn che mặt sau đó mới được tiến vào trong.
Trung tâm của Tây Chu thành đã có phát hiện tình trạng nhiễm bệnh đậu mùa nhưng vẫn chưa đáng lo ngại.

Theo sự chỉ dẫn của Tề Phi Khanh, đoàn người cứ thế cất bước đi vào bên trong.


Vừa vào đến trấn, Y Vân bất giác chau mày.
Bên kia hình như...đang hỏa thiêu người chết.

Mùi than củi đang cháy, mùi tử thi hòa cùng mùi thuốc, mùi thảo dược bay trong gió còn có tiếng khóc than, rên rỉ của người bệnh tạo ra cảnh tượng vừa u ám lại vừa quỷ dị.
Tú Linh không nén được sợ hãi mà nắm chặt lấy cánh tay của Y Vân, giọng nói đã run lên từ bao giờ:
-C-công chúa...muội...muội s-sợ.
-Có ta ở đây, đừng sợ.
Y Vân khẽ nuốt một ngụm nước bọt, vỗ lên mu bàn tay của Tú Linh giọng điệu trấn an.
Trước tiên là xem xét tình hình, bọn họ từ Tây Châu tiến lên Trung Giao.

Đi ngay bên cạnh Chu Thiên Lăng, Y Vân cẩn thận quan sát mọi thứ.

Mắt của nàng và hắn đều va trúng một cái giếng nước.

Theo lời của Tề Phi Khanh, giếng nước ấy có thể coi là ranh giới giữa Tây Chu và Trung Giao.
Nàng đưa mắt về phía xa xa, Y Vân nhận thấy quân lính được Tề Phi Khanh phái xuống vẫn đang cất lực phát cho mỗi người một bát thuốc.

Y Vân sinh ra khó hiểu liền cất tiếng:
-Những người mắc bệnh đều được uống thuốc, tại sao lại không có thuyên giảm?
Tề Phi Khanh lập tức hồi lời nàng, ngữ điệu thập phần bất lực:
-Bẩm vương phi, điều đó hạ quan cũng không biết tại sao.
Y Vân chỉ gật đầu không hỏi gì thêm nữa.

Điều quan trọng trước nhất bây giờ chính là phải tìm ra được nguồn lây.

Từ nãy đến giờ nàng luôn có một thắc mắc trong lòng, đoạn kéo tay áo Chu Thiên Lăng, khẽ thì thầm với hắn:
-Thành Tây Chu duy có trấn nhỏ tây nam là bình an vô sự, trấn phía đông bắc mười người thì nhiễm bệnh hết mười người, còn có trung tâm Tây Chu và Trung Giao nữa.

Ngươi không thấy kì lạ sao?

Nghe Y Vân phân tích, hắn gật gù đồng ý.

Đây chắc có lẽ là lần hiếm hoi cả hai người bọn họ đều có chung một suy nghĩ.

Đi thêm một đoạn, bỗng nhiên bụng Chu Thiên Lăng lại quặng lên một cơn đau.

Trời mùa thu đâu phải là nóng nực vậy mà trên trán hắn lại đổ đầy mồ hôi, gương mặt có chút nhăn nhó.

Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, Y Vân cất tiếng, giọng nói có chút thay đổi:
-Thiên Lăng, ngươi làm sao vậy? Khó chịu ở đâu à?
-Không có.
Hắn vẫn cắn răng tỏ ra rất ổn, lạnh nhạt mà đáp lời nàng.

Triệu Tuấn ở phía sau lộ rõ vẻ lo lắng, đánh bạo bèn nói:
-Vương gia, bệnh dạ dày của người...
-Không sao.
Tấm vải che đi gần nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt.

Nhìn hắn vẫn rất thản nhiên, bình tĩnh nhưng sau khi nghe Triệu Tuấn nói đến bệnh dạ dày đột nhiên Y Vân lại nhớ đến lời nói của Uyển Anh:
"Mỗi khi căng thẳng hay lo lắng đều sẽ tái phát bệnh"
-Ngươi...đang căng thẳng.
-Không.

Dường như bị nói trúng tâm tư, Chu Thiên Lăng chỉ đáp gọn lỏn một từ sau đó cố gắng bước nhanh về phía trước bỏ lại Y Vân.
Nhìn vào bóng lưng của Chu Thiên Lăng, nàng chỉ khẽ lắc đầu.

Trả lời nhanh như thế chắc chắn tâm tình hắn đang không tốt, vậy mà còn chối.
Sau khi nắm rõ tình hình, đoàn người quay về phủ của Tề Phi Khanh để tiện việc bàn chuyện.
-Tôn thái y, ông nghĩ gì về bệnh dịch này?
Chu Thiên Lăng cất giọng nhàn nhạt về phía Tôn Quân, một trong những người đứng đầu ở Thái y viện.
-Bệnh đậu mùa có thể lây qua tiếp xúc hoặc là người mắc bệnh đã trực tiếp chạm vào người bị nhiễm trước đó.
Ông ta dừng lại, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói tiếp:
-Nhưng nếu là hai nguyên nhân trên thì chắc chắn không thể lây lan nhanh đến như vậy.
Đúng vậy, nếu là qua tiếp xúc thế tại sao trấn nhỏ tây nam vẫn bình an vô sự? Tại sao chỉ có trấn phía đông bắc và Trung Giao là bệnh dịch hoành hành nghiêm trọng? Thật là quái lạ.
Ở kinh thành vẫn còn có công vụ chờ hắn xử lý, không thể chậm trễ thêm nữa.

Muốn dứt điểm bệnh dịch e là phải tra ra gốc rễ.

Người mắc bệnh không thể chờ đợi thêm nữa, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra nguồn lây..


Bình luận

Truyện đang đọc