MÙA XUÂN NĂM ẤY CHÀNG NÓI YÊU TA


Ba ngày đầu năm mới ở vương phủ vô cùng vui vẻ và êm đẹp.

Trấn Định vương còn hào phóng lì xì cho Y Vân rất nhiều món đồ quý giá.
Thoắt cái lại đến Nguyên tiêu, ngày rằm đầu tiên trong năm mới.

Tối hôm đó, hắn đưa nàng xuất phủ, xe ngựa chạy thẳng về cổng thành lớn nhất.
Y Vân bỗng nhớ lại hình như đây cũng là Nguyên tiêu đầu tiên mà nàng cùng Chu Thiên Lăng ra ngoài dạo chơi.
Kinh thành thường ngày đã náo nhiệt nay lại còn náo nhiệt, đông vui hơn rất nhiều.

So với trung thu ở Lạc Hàn thì có vẻ nhỉnh hơn đến hai, ba phần.
Nhưng nói thật thì...nàng thích Lạc Hàn hơn.
Xe ngựa dừng lại ở một tiểu quán, Y Vân cùng Trấn Định vương rất nhanh đã hòa vào dòng người tập nập trên phố.

Nàng vừa bước vừa đưa đôi mắt thích thú nhìn ngắm xung quanh.
Y Vân đưa Tú Linh cùng Triệu Tuấn theo cùng nhưng cuối cùng lại bị Chu Thiên Lăng bắt tách ra.
Hôm nay hắn định làm một việc hết sức trọng đại, sao có thể để hai tên đó kỳ đà cản mũi.
Qua một hồi, Chu Thiên Lăng và nàng dừng lại ở một bên sông, cùng nhau thả hoa đăng.

Y Vân không nghĩ các phong tục ở Đại Chu và Đông Hạ lại giống nhau như thế.
Ngày Nguyên tiêu ở cả hai nước đều thả hoa đăng cầu bình an, may mắn.
Chu Thiên Lăng vốn chưa từng làm những việc này nhưng nhìn vương phi hứng thú thế này nên phải thuận theo.
-Thúc cầu nguyện đi.


Nhanh lên!
-Hả? À...ờ...
Nàng lên tiếng thúc giục, nhìn thứ ánh sáng lung linh, huyền ảo trên mặt nước rồi nhắm mắt lại, đan hai tay để trước mặt.
Trấn Định vương thấy vậy, gương mặt hiện lên nét hoang mang, ngơ ngác.

Rất nhanh cũng làm theo động tác của Y Vân.
Đan tay...nhắm mắt lại...
Qua một hồi, Y Vân lại một lần nữa quay sang Trấn Định vương, tò mò cất giọng hỏi:
-Lăng thúc, thúc cầu nguyện gì thế?
-Còn cô? Ước cái gì mà lâu vậy?
Nàng nghe xong thì liền lắc đầu đáp:
-Bí mật! Không nói đâu.
-Vậy ta cũng sẽ không nói.
Câu nói này dường như có hơi trái ý, vương phi lập tức xoay qua lườm hắn.

Lúc ở Đông Hạ, dù cho phụ hoàng hay các ca ca không thuận theo ý mình thì Y Vân cũng đâu có khó chịu thế này.
Chẳng hiểu sao ở vương phủ còn chưa đầy ba năm đã bị lây triệt để cái tính thất thường từ Trấn Định vương.
-Nói đi mà!
-Chẳng phải tiết lộ thì lời cầu nguyện sẽ không thể thành hiện thực ư?
-Thúc nói cho ta nghe thôi...chỉ một mình ta thôi nên sẽ không sao đâu.
Chu Thiên Lăng dường như muốn lảng tránh, hắn liền lái sang một chuyện khác khiến Y Vân bị phân tâm.
-Chuẩn bị bắn pháo hoa rồi, chúng ta qua bên kia xem nhé?
-Ờ.
Nói rồi, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng đi về cây cầu phía trước.

Gần một khắc sau, trên bầu trời đêm bỗng xẹt qua một ánh sáng trắng rồi cùng lúc trên trời lại xuất hiện đủ màu sắc lung linh.
Toàn bộ bầu trời đen nặng nề cơ hồ được chiếu sáng tựa như ban ngày.
-Đẹp quá!
Đây là lần đầu nàng được tận mắt nhìn thấy pháo hoa đủ màu thế này.
-Thúc nhìn kìa, có phải rất đẹp không?
Y Vân bất giác quàng một tay qua cánh tay rắn chắc của Trấn Định vương, một tay còn lại thì thích thú chỉ lên trời.
-Rất đẹp.
Chu Thiên Lăng gật đầu mỉm cười nhu thuận đáp lời nàng.

Một lúc sau lại tự lẩm bẩm trong miệng:
-Pháo hoa có đẹp đến mấy làm sao có thể bằng nàng.
Sau một hồi náo nhiệt, các con phố đã dần thưa bớt người.

Y Vân đưa tay che miệng, buồn chán ngáp một tiếng.

Chỉ vừa mới rời phủ, ai ngờ nhìn lại đã khuya thế này rồi.
-Lăng thúc chúng ta về thôi.
Ngay lúc nàng vừa xoay người định bước đi Trấn Định vương tự đấu tranh rồi cũng nắm lấy cánh tay nàng.

Y Vân khựng bước, quay lại nghiêng đầu hỏi:
-Có gì à?
Chu Thiên Lăng mấp máy môi, cuối cùng nhào đến ôm lấy cả người vương phi vào lòng, lấy hết can đảm và dũng khí nói ra lời trong lòng:
-Công chúa nhỏ, ta yêu nàng.
-H-hả?
Y Vân ngây ngốc hỏi lại, nàng biết hắn có tình cảm với mình nhưng thực sự nàng chưa từng nghĩ đến một ngày Chu Thiên Lăng sẽ trực tiếp thổ lộ thế này.
Thật sự nàng chưa từng nghĩ đến...
-Thú thật lúc đầu ta rất ghét nàng, ghét loại nữ nhân ngạo mạn, hống hách, chẳng coi ai ra gì, không để ai vào mắt.

Thế rồi khi trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau, ta mới hiểu ra ta và nàng thật sự rất giống nhau.
Hắn vẫn cứ tiếp tục lời nói, còn Y Vân không biết phải thế nào.

Hai tay đang để giữa không trung, chẳng biết nên ôm hay là đẩy người nam nhân này ra.
Tâm nàng rất rối, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì nữa.
-Ta cũng hiểu ra được nàng rất yếu đuối, rất hay khóc một mình, rất lương thiện đôi lúc rất trẻ con hoàn toàn khác xa với vỏ bọc mà nàng đã ngụy tạo.
-Ta biết chúng ta một người Đại Chu, một người Đông Hạ...Nhưng Vân nhi à, nàng có nguyện ý bước qua rào cản này để cùng ta trở thành một đôi phu thê bình thường hay không?
Trấn Định vương vẫn cứ độc thoại, Y Vân chỉ biết im lặng mà nghe.

Cứ nghĩ tới những chuyện mà trước kia bản thân vô tình nghe và biết được thì lại bất giác cắn môi dưới, không muốn trả lời.
-Nàng có biết khi nãy ta đã ước điều gì không? Bỏ qua hết tất cả, cùng nàng trở thành một đôi phu thê như bao đôi phu thê khác...đó chính là lời ta đã cầu nguyện.
Vậy thúc có biết ta đã ước nguyện thế nào không?
Ta mong bản thân đã nhìn đúng người, mong thúc không lợi dụng ta như lời thúc từng nói...
-Vân nhi, ta không biết bản thân đã yêu nàng từ khi nào nhưng thật sự rất yêu.

Ta biết đời này điều ta không thể đánh mất nhất chính là nàng, công chúa nhỏ à.

Chu Thiên Lăng dứt lời, một lúc sau chưa hề nghe được tiếng đáp lại từ phía vương phi.

Y Vân đứng bất động đương theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của bản thân.
Tựa hồ nàng có thể nghe được âm thanh từ nơi ngực trái của Trấn Định vương.

Tim hắn đập rất nhanh, dường như đang rất hồi hộp.
Đột nhiên, Chu Thiên Lăng lại rời khỏi người nàng, run rẩy cất giọng.

Có thể thấy được sự mong chờ ẩn hiện trong đôi mắt phượng của Trấn Định vương.
-Vân nhi...n-nàng có...yêu ta không?
-Ta...ta...ta không biết.

Ta không biết nữa.

Thúc đột ngột hỏi thế, ta...ta không...
Y Vân chân tay cuống cuồng lên, câu từ cũng trở nên lộn xộn.

Ngay khi định nói thêm đã bị Chu Thiên Lăng đặt ngón trỏ lên môi mình.
-Được rồi...ta hiểu rồi.

Câu hỏi này nàng không cần gấp gáp đưa ra câu trả lời đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc