MÙA XUÂN NĂM ẤY CHÀNG NÓI YÊU TA


Hôm nay, Lộc Lâm thu tiễn chính thức được cử hành.

Đại hội săn bắn này nàng chỉ được nghe qua lời của ba ca ca, vẫn chưa hề được tận mắt chứng kiến nên thập phần háo hức.
Cứ nghĩ là mình cũng sẽ được tham gia nào ngờ Chu Thiên Lăng lại bảo:
-Cứ ngồi yên, đừng gây phiền phức.
-Nhưng mà ta cũng biết cưỡi ngựa.
Y Vân liền lập tức cãi lại, hắn dựa vào cái quyền gì mà không cho nàng tham gia cơ chứ?
-Vừa leo được lên lưng ngựa đối với cô chắc đã là biết cưỡi ngựa.
Chu Thiên Lăng đối với câu nói của nàng thì tỏ ra không tin mà liền cười khẩy.

Hắn sợ Y Vân sẽ lại chạy lung tung như lần ở thành Tây Chu nên bèn đem nàng giao cho Hạ Bạch Yến.
-Nhờ hoàng tẩu chăm sóc cho vương phi của thần đệ.
-Bát đệ cứ yên tâm.
Hạ hoàng hậu khẽ gật đầu, cười làm lành nói.
Hoàng đế Đại Chu tay cầm ngọn đuốc từng bước tiến lên lễ đài.


Ngay lúc đuốc vừa được châm xuống, bên tai liền vang đến tiếng trống, tiếng kèn tựa hồ làm tăng thêm khí khái của những người tham gia săn bắn.
-Trẫm tuyên bố đại lễ săn bắn mùa thu chính thức bắt đầu.
Sau khi tế lễ, cuộc thi được chính thức bắt đầu.

Người tham gia đều sẽ cưỡi trên lưng ngựa, tay giữ cung tên, xông vào rừng Lộc Lâm săn thú.
Lộc Lâm vốn là vi trường nằm ở phía bắc Đại Chu, thảo nguyên rộng lớn, núi non mênh mông trùng trùng điệp điệp thật sự rất hùng vĩ.
Tuy hằng năm hoàng đế đều đến đây săn bắn nhưng kỳ thực mỗi năm cũng chỉ có một lần náo nhiệt, những ngày còn lại đều ít người lui tới, vô cùng hoang vắng.
Tham gia thi đấu đa phần là tôn thất hoàng tộc, phần còn lại là con cháu nhà quan và các sứ thần đến từ các nước khác.
Sau khi hết thời gian, mọi người sẽ mang vật đi săn của mình trình lên ngự tiền.

Ai săn được nhiều nhất hay săn được con mồi lớn nhất sẽ trở thành người đứng đầu trong buổi đi săn hôm đó.

Sau mỗi cuộc đi săn đều sẽ mở tiệc để chiêu đãi tất cả mọi người bằng những chiến lợi phẩm săn được.
Thái giám dẫn ngựa đi đến, tất cả những người tham gia đều ngồi lên yên ngựa.

Y Vân bèn chạy đến chỗ của Hạ Nhất Nguyên, tươi cười nhìn hắn:
-Đại ca, muội hy vọng huynh sẽ đứng nhất.
-Vân nhi yên tâm, đại ca nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của muội.
Ở bên này, Khánh Uyên vận y phục màu ngọc lục bảo đi đến bên ngựa của Chu Thiên Lăng cất giọng yểu điệu.

Đại lễ đi săn mùa thu quan trọng như thế làm sao có thể thiếu được sự có mặt của Khánh Uyên quận chúa.
-Thiên Lăng ca ca, chúc huynh giành được thắng lợi.
Chu Thiên Lăng vốn rất tuyệt tình, đối với lời chúc từ Khánh Uyên cũng chỉ im lặng, ánh mắt nhìn nàng ta có vài phần lạnh lùng.
Phụ thân là thừa tướng phò tá hai triều nên từ nhỏ nàng ta đã được đặc cách cho học tập cùng với các hoàng tử, công chúa, lại còn thường xuyên vào cung chơi nên giao hảo với bọn họ cực kỳ tốt.
Đến năm mười tuổi, lần đầu tiên Khánh Uyên được nhìn thấy Chu Thiên Lăng mặc áo giáp, dáng người cao lớn, băng lạnh.

Kể từ giây phút đó, Khánh Uyên đã hoàn toàn khắc sâu hình bóng lãnh khốc đó của hắn.
Nhiều năm lớn lên, Khánh Uyên quận chúa đã định sẵn phu quân của mình nếu không phải là Chu Thiên Lăng thì sẽ không là ai khác.
Chu Thiên Lăng đương nhiên nhận ra tình cảm của Khánh Uyên nhưng từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng một lần động lòng với nàng.

Tiếng trống mỗi lúc càng giục giã, tiếng kèn "tu...tu...tu..." phát ra liên hồi tựa hồ như để tăng thêm khí thế cho buổi đi săn.

Hoàng thượng mặc y phục cưỡi ngựa màu xanh lam, ngồi trên yên ngựa, nắm lấy dây cương.
-Đại lễ săn bắn mùa thu là thông lệ hằng năm của triều đại ta mang nhiều ý nghĩa, cho nên hãy làm một cuộc đi săn mùa thu thật sảng khoái đi.
Đáp lại lời nói của hoàng thượng là tiếng hô lớn của tất cả tông thất, quần thần:
-Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!
-Xuất phát.
Nói rồi, hoàng đế Đại Chu phi ngựa tiến thẳng về phía trước, nối theo sau đó là hàng hàng lớp lớp người và ngựa.

Đợi đoàn người đi một khoảng khá xa, lúc này các thị vệ mới đến chỗ nuôi các loài hươu nai, thỏ...thả ra để trợ hứng.
Ở một khoảng đất rộng đã được bài trí các chỗ ngồi cho hoàng hậu cùng các phi tần và các vương phi.

Y Vân ngồi cùng cô mẫu trong lòng đầy bực tức, thi thoảng lại quay đầu ra phía sau lừ mắt nhìn Triệu Tuấn.
Để thuộc hạ ở lại đây khác nào là đang giam sát hay canh giữ nàng cơ chứ?
Triệu Tuấn vô cùng oan uổng không biết đã làm gì sai nên chỉ biết nhìn thẳng về chỗ săn bắn né tránh ánh mắt chết chóc của vương phi.
-Không vui sao?
Hạ Bạch Yến nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi nàng.

Y Vân khẽ gật đầu, giọng đầy ủy khuất:
-Vốn dĩ hôm qua rất háo hức vậy mà...

Vậy mà cái tên đáng ghét ấy lại bắt mình ngồi ở đây.
-Công chúa, ăn trái nho đi, đừng nóng giận nữa.
Vẫn là Tú Linh hiểu ý Y Vân, nàng ta bưng lấy đĩa trái cây để phía trước nàng.

Y Vân lấy một trái bỏ vào miệng, ngồi im lặng nhìn về chỗ đang săn bắn.
Thân ảnh của Uyển Anh đang ngồi trên yên ngựa lập tức thu vào tầm mắt của Hạ Bạch Yến, bà không khỏi tò mò, cất giọng:
-Không biết từ khi nào mà kỹ thuật cưỡi ngựa của Uyển Anh công chúa lại tốt như vậy.
-Đúng là rất tốt.
Nghe thấy lời của cô cô, Y Vân bèn đưa mắt nhìn theo rồi chỉ khẽ mỉm cười đáp lại.
Khánh Uyên ngồi ở hàng ghế phía sau nàng, nàng ta luôn nhìn Y Vân bằng cặp mắt đằng đằng sát khí.
-Đợi đến buổi tiệc của ngày hôm nay, bổn quận chúa sẽ khiến cô bẻ mặt.
Nhận thấy Y Vân ngồi ở đây thì nàng ta lấy làm đắc ý lắm, tự nói thầm với bản thân.

Nghe nói người Đông Hạ giỏi nhất là cưỡi ngựa xem ra đúng là nói khoác.
Bao nhiêu tháng qua nàng ta khổ luyện học cưỡi ngựa, bắn cung chính là để chờ đến ngày hôm nay..


Bình luận

Truyện đang đọc