MÙA XUÂN NĂM ẤY CHÀNG NÓI YÊU TA


Khi mặt trời vừa lặn xuống cũng là lúc ngày đi săn đầu tiên kết thúc.

Người săn được nhiều nhất hôm nay chính là Trấn Định vương Chu Thiên Lăng và đại hoàng tử Hạ Nhất Nguyên.
-Đại ca, huynh giỏi quá đi, không hổ danh là đại hoàng tử Đông Hạ.
Y Vân đang đứng bên cạnh Chu Thiên Lăng bỗng chạy sang chỗ Hạ Nhất Nguyên, điều đó làm Chu Thiên Lăng bất giác có chút không hài lòng.
-Nếu không giỏi làm sao có thể làm đại ca của muội.
Hạ Nhất Nguyên hết mực ôn nhu đối với Y Vân, nàng nghe hắn nói thế thì nụ cười đã nở trên môi.
-Thiên Lăng ca ca, huynh đi săn bắn đã vất vả rồi.
Khánh Uyên chạy đến chỗ Chu Thiên Lăng, cất lên giọng nói ngọt ngào, ý cười hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú.
-So với lãnh binh chinh phạt thì đã là gì?
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi mà không có một cái quay đầu.

Khánh Uyên lúc này đã siết chặt tay lại thành quyền.
Từ nhỏ đã quen biết nhưng tại sao ngay cả một cái liếc mắt thâm tình huynh cũng chưa từng dành cho muội?
Vì sao chứ???
Khánh Uyên phóng tầm mắt về phía Y Vân, nét mặt hiện lên tia độc ác.

Không sớm thì muộn chức vị Trấn Định vương phi sẽ thuộc về nàng, dựa vào cái gì đã bị công chúa Đông Hạ cướp lấy.
Ở một khoảng rộng bằng phẳng đã được bố trí các bàn tiệc hết sức long trọng, trên đất còn trải thảm đỏ.


Chỗ ngồi của đế hậu là nơi cao nhất.

Phía bên dưới là Khánh phi và một số phi tần khác cùng với các tông thất, đại thần và đoàn sứ thần.
-Các món ăn hôm nay đều được chế biến từ các thú săn, rượu thịt cứ ăn uống cho thỏa thích.

Nào hãy cùng nâng ly.
Nói rồi, hoàng thượng đưa ly rượu lên cao, ngẩng đầu uống cạn.

Phía bên dưới mọi người đều lần lượt đứng hết dậy, cùng nâng ly rượu.
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Bọn họ đều sảng khoái uống rượu, ăn thịt nướng thoải mái, người người nói chuyện huyên huyên náo náo không cần câu nệ lễ nghi.

Bầu không khí đúng là có vài phần thoáng đãng hơn so với những yến tiệc được tổ chức trong cung.
-Tửu lượng kém, đừng uống.
Chu Thiên Lăng giựt lấy ly rượu trên tay nàng, giọng nói không đậm không nhạt cất lên.

Y Vân vốn dĩ không chịu thua hắn nhưng nàng đảo mắt nhìn bốn phía sau đó lại thôi.
Đông người như thế, tốt hơn là không đôi co với ngươi.
Vũ khúc vừa kết thúc, Khánh Uyên quận chúa bèn đi ra trước ngự tiền khẽ cúi người.

Lúc này, nàng ta đang vận một bộ y phục cưỡi ngựa màu tím nhạt.
-Hoàng thượng, vừa qua thần nữ học được kỹ thuật cưỡi ngựa.

Hy vọng hôm nay có thể biểu diễn một chút tài mọn, mong hoàng thượng không chê cười.
Tất cả nghe thấy Khánh Uyên quận chúa có thể cưỡi ngựa thì không khỏi trầm trồ.

Cầm kỳ thi họa, giờ lại thêm cưỡi ngựa đúng là tư chất hơn người, xuất chúng không ai sánh bằng.
-Nữ nhi của thừa tướng đúng là tài giỏi.
-Đa tạ hoàng thượng khen ngợi.
Thừa tướng nhận được lời khen của hoàng đế thì gương mặt thập phần đắc ý.

Y Vân không màn để tâm đến Khánh Uyên, nàng đưa mắt sang Chu Thiên Lăng thì bắt gặp ánh mắt gắt gao của hắn đang nhìn chằm chằm Hồ thừa tướng.
-Một mình thần nữ cưỡi ngựa có vẻ không thú vị cho lắm...

Nàng ta yểu điệu cất giọng nhẹ nhàng sau đó đưa mắt nhìn sang Y Vân, một lần nữa nói tiếp:
-Không biết Trấn Định vương phi có thể cùng thần nữ thi đấu một trận có được hay không? Như vậy sẽ thú vị hơn nhiều!
Y Vân dùng đũa gắp lấy một ít thức ăn, nghe thấy câu nói ấy của nàng ta thì động tác liền dừng lại.
Đang yên đang lành lại lôi nàng vào đây rõ ràng là cố tình gây sự.
Nàng ngước lên liền thu vào tầm mắt gương mặt ngạo nghễ của Khánh Uyên sau đó Y Vân đưa mắt nhìn cô cô và đại ca.
Hai người họ dường như không một chút biến sắc, thập phần bình thản.

Y Vân vừa định cất giọng đồng ý thì Chu Thiên Lăng lại nhanh hơn một bước:
-Vương phi của bổn vương không biết cưỡi ngựa, không thể thi đấu cùng Khánh Uyên quận chúa.
???
Y Vân lừ mắt nhìn Chu Thiên Lăng, cái tên vương gia này sao giỏi suy diễn quá vậy? Từ khi nào mà nàng lại không biết cưỡi ngựa.
Khánh Uyên nghe được câu nói kia từ Chu Thiên Lăng, đắc ý lại càng thêm đắc ý, giọng nói vẫn nhẹ nhàng tựa suối nhưng trong đó lại thập phần khích tướng:
-Thần nữ nhớ người Đông Hạ giỏi nhất là cưỡi ngựa nên cứ nghĩ vương phi đây cũng sẽ...aizzz, là thần nữ đây kỳ lạ, cái gì không học lại học cưỡi ngựa bắn cung, nhất thời hồ đồ nghĩ ai cũng giống mình.
-Thi đấu thì thi đấu.
Thanh âm nàng rất chắc chắn, lời nói vừa phát ra Chu Thiên Lăng liền cau mày nhìn nàng.

Cưỡi ngựa nguy hiểm bị điên hay sao lại còn đồng ý thách đấu?
Y Vân sau đó đứng lên đi ra phía trước đứng đối diện Khánh Uyên, thần sắc không chút sợ hãi.
Ngay cả nhị ca và tam ca ta đều giành thắng lợi thì cô đã là gì.
Nàng ta cho đến bây giờ vẫn rất tự đắc, mỉm cười bảo:
-Y phục của vương phi không thích hợp để cưỡi ngựa cho lắm, hay là trở về thay một bộ y phục khác.
Đến lúc đó cô còn thể chạy trốn, không cần thi đấu với bổn quận chúa.
Nàng nhìn lại xiêm y trên người mình đúng là không thích hợp.

Tay áo quá dài lại có thêm ngoại y phiêu dạt nhưng bao nhiêu đó thì sao có thể làm khó được Y Vân, nàng xua tay quả quyết nói:

-Không cần!
Chu vị tông thất quần thần lúc này đã xì xầm bàn tán với nhau.

Theo lời của Trấn Định vương thì vương phi không biết cưỡi ngựa, thế mà lúc nãy lại hùng hổ nhận lời cùng Khánh Uyên quận chúa.
Xem ra bọn họ sắp có trò hay để coi rồi.
-Nếu đã như vậy thì vương phi cùng quận chúa cứ tùy ý chọn lấy một con ngựa cưỡi.
Dứt lời, hoàng thượng liền phất tay ra hiệu cho vài tiểu thái giám dắt ngựa đến.

Khánh Uyên vốn đã chonn được ngựa nhưng Y Vân vẫn cứ chần chừ mãi.
Những con ngựa này quá ôn thuần chẳng mang một chút dáng vấp của con ngựa trắng ở Đông Hạ của nàng.
Khoan đã, ở gốc cây lớn đằng kia cón một con ngựa.
Toàn thân nó đen tuyền, tuyệt đối không có sợi lông tạp lẫn vào.

Con ngựa kia cực kỳ to lớn, so với con ngựa của Khánh Uyên thì đúng là khác xa một trời một vực.
Nhìn theo hướng đi của Y Vân, đại thần đều đưa mắt nhìn nhau.

Đó chẳng phải là hắc mã của Trấn Định vương sao? Cùng ngài ấy chinh phạt khắp nơi, trừ Trấn Định vương ra nó chưa từng cho ai cưỡi lên lưng.
Vương phi này đúng là không biết tự lượng sức mình..


Bình luận

Truyện đang đọc