MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI

- Đa tạ Bộ lão bản ra tay.

Cơ Thành Tuyết chắp tay nói với Bộ Phương, nhìn bộ dạng bình thản của Bộ Phương, nội tâm của hắn cảm thấy kinh dị.

Tứ phẩm Chiến Linh có thể đánh thất phẩm Chiến Thánh thổ huyết chạy thục mạng, mặc dù mượn trận pháp, nhưng chuyện này cũng quá khó tin.

Phải biết rằng tứ phẩm Chiến Linh cùng thất phẩm Chiến Thánh ở giữa chênh lệch giống như rãnh trời, trên căn bản là khó có thể vượt qua.

Bộ lão bản, quả nhiên thần bí... Thân phận tuyệt đối không đơn giản!

Bộ Phương nhìn Cơ Thành Tuyết liếc, ngây ngốc một chút, về sau mới là đối với hắn phất phất tay trong tay tam văn Ngộ Đạo Quả, nói:

- Cái này trái cây... Có thể đưa cho ta không?

Bộ Phương rất nghiêm túc nhìn chăm chú lên Cơ Thành Tuyết, hắn tin tưởng đối phương sẽ không nói không thể.

Ngộ Đạo Quả rất trân quý, nhưng mà Bộ Phương đã từng dùng Hoàng Huyết Thảo để cứu Cơ Thành Tuyết một lần, Hoàng Huyết Thảo quý trọng không thể thấp hơn Ngộ Đạo Quả, hơn nữa... Đó là ân cứu mạng, Cơ Thành Tuyết cũng không nói gì.

Trường Phong Đại Đế đã ngủ say, mà Vũ Vương cũng bị Trường Phong Đại Đế chế tài, Thái tử thất thế, Cơ Thành Tuyết có di chiếu Hoàng Đế bên người, hôm nay đã có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, nói cách khác, Cơ Thành Tuyết đã có thể xác định là tân hoàng đế của Thanh Phong Đế Quốc.

- Đưa cho Bộ lão bản... Thì làm sao!

Cơ Thành Tuyết trịnh trọng nói với Bộ Phương, sau đó Bộ Phương vui vẻ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Cơ Thành Tuyết, ca quả nhiên không có phí công cứu ngươi...

Quan tài Trường Phong Đại Đế bị khép lại lần nữa, tám vị Chiến Vương lại tiếp tục lên quan tài, thuận theo Thiên Huyền môn, một đường đi ra Thiên Huyền Môn nguy nga.

Bước vào phố dài, dân chúng đứng ở hai bên đường, im lặng nhìn quan tài đòng xanh phong cách cổ xưa, trong im lặng mang theo thương tiếc và kính trọng.

Trường Phong Đại Đế, thiên cổ nhất đế, đúng là đáng giá để mọi người kính trọng.

Tuyết bay đầy trời giống như cánh hoa tàn trong gió, không ngừng bay bay trên cao, dường như bầu không khí nương theo tiếng ai ca của nhạc sĩ cung đình, tiếng khảy đàn càng nặng nề hơn.

Đội ngũ đưa tang đi xa, vượt qua phố dài mười dặm, hai bên đều là dân chúng, đôi mắt mọi người sưng đỏ, có người quỳ rạp dưới tuyết lạnh...

Nhìn thấy cảnh này, người ta đều cảm thán.

Ánh mắt Cơ Thành Tuyết kiên định, mọi cử động của dân chúng dẫn dắt nội tâm hắn, làm cho hắn chấn động rất lớn, thì ra phụ hoàng ăn nói có ý tứ, uy nghiêm vô cùng trong mắt hắn, lại được nhiều người kính yêu như vậy, đây mới là quân chủ, đây mới là hoàng đế của đế quốc.

Hắn... cũng muốn làm hoàng đế như vậy!

...

Bộ Phương về tới tiểu điếm, hư thoát nằm trên mặt ghế, hắn không muốn nhúc nhích, thúc giục Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận, quả nhiên đã rút sạch chân khí trong đan điền của hắn, giống như đói bụng ba ngày ba đêm.

Tuy rằng chịu tội lớn như thế, trong lòng Bộ Phương rất hài lòng, không bởi vì cái khác, đơn giản là vì hắn lấy được tam văn Ngộ Đạo Quả!

Đây chính là thất phẩm Linh quả, bảo bối có tiền mà không mua được, cũng là nguyên liệu chủ yếu dùng để chế rượu của hắn.

Cầm lấy Ngộ Đạo Quả, mùi hương đậm đặc tỏa ra khắp bốn phía, trên ba đạo văn có mây trắng du động, hấp dẫn ánh mắt Bộ Phương, phía trên mây trắng tỏa ra hương thơm kỳ lạ, mùi thơm vừa vào mũi, Bộ Phương cảm giác được trong chân khí khô cạn trong đan điền nhiều hơn.

Nghe nói Ngộ Đạo Quả có tỷ lệ rất lớn trợ giúp lục phẩm Chiến Hoàng đạt được cơ duyên bước vào thất phẩm Chiến Thánh, cho nên mới trân quý như thế.

Nâng thân thể mệt mỏi đứng lên, Bộ Phương đi tới phòng bếp, mở ra tủ bát, lấy một nửa Hoàng Huyết Thảo trong túi không gian đưa vào tủ bát, lại đặt tam văn Ngộ Đạo Quả bên cạnh Hoàng Huyết Thảo.

Tủ bát do hệ thống cung cấp, tác dụng giữ tươi hết sức ưu tú, hơn nữa còn có thể phòng ngừa linh khí thất thoát, thập phần thích hợp dùng để chứa đựng những linh thảo này.

Duỗi lưng một cái, Bộ Phương rửa tay, sau khi rửa sạch đất cát, hắn xoắn tay áo lên, chuẩn bị nấu nướng.

Linh khí trong cơ thể hắn tiêu hao hầu như không còn, giống như đói bụng lâu ngày, nếu như không nấu ăn lấp đầy bụng, hắn cảm giác mình tuyệt đối không thể ngồi dậy vào ngày mai.

Châm lửa, khai lò, tuy rằng Bộ Phương mỏi mệt, nhưng một khi liên quan đến trù nghệ, hắn sẽ cẩn thận tỉ mỉ, động tác trôi chảy, vô cùng dễ dàng hoàn thành tất cả công tác chuẩn bị.

Âm thanh xào nấu dễ nghe quanh quẩn trong bếp, chỉ chốc lát đã có hương thơm nồng đậm bay ra khỏi phòng, làm cho người ta cảm giác vô cùng thèm ăn.

Rất nhanh, một bàn cơm trứng chiên giống như chất lỏng hoàng kim nóng hôi bày ra trên mặt bàn.

Bộ Phương lau nước đọng trên tay, ngồi trên ghế, thở phào một hơi, nhìn cơm trứng chiên trước mắt giống như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, vẻ mặt thích ý và thỏa mãn, mỹ thực sẽ làm cho người ta sung sướng, hơn nữa bản thân lại xào nấu ra món ăn ngon như vậy, đây càng là chuyện hạnh phúc.

Bộ Phương say mê xong, hắn không chờ đợi được bắt đầu ăn, dùng thìa Thanh Hoa múc một muỗng cơm trứng chiên, phần dịch trứng có thể kéo dài như sợi tơ, mùi trứng nồng đậm bao phủ lấy cơm bùng nổ ra mùi hương rất đậm, trong nháy mắt bao trùm lỗ mũi Bộ Phương.

Cho dù ăn bao nhiêu lần cơm trứng chiên cũng không ngán, Bộ Phương cảm thán trong lòng.

Một bàn cơm trứng chiên không thể giải quyết đói khát của Bộ Phương, sau khi ăn xong, Bộ Phương cảm giác toàn thân ấm áp, trong bụng có chân khí lưu chuyển, vòng xoáy linh khí không ngừng thôn phệ linh khí trong cơm.

Cuối cùng cũng khôi phục lại rồi, Bộ Phương thu thập bát đũa, quay người về lầu hai phòng bếp, tắm rửa một cái, cũng chui vào trong chăn, bắt đầu ngủ.

Lúc này, màn đêm bao phủ bầu trời, hai vằng trăng giăng trên cao, hô ứng lẫn nhau, tỏa ra ánh trăng lạnh lẽo.

...

Trường Phong Đại Đế đã được chôn cất, tân hoàng Cơ Thành Tuyết thủ lăng ba ngày, rốt cuộc trở về triều đình, Vũ Vương Cơ Thành Vũ bị lột bỏ Vương tịch, phong ấn tu vi, trông coi hoàng lăng ba năm, không được rời đi.

Cơ Thành Vũ từ hăng hái, đến chán nản, chỉ diễn ra trong nháy mắt, không cũng làm cho người ta cảm thấy thổn thức.

Cơ Thành Tuyết đăng cơ, phong Thái tử Cơ Thành An là Tiêu Dao Vương, không cho chưởng binh quyền, cũng không cho quan tâm chuyện triều chính, giống như vương hầu nhàn rỗi, không có gánh nặng trên người, có lẽ đây là kết cục tốt nhất của Cơ Thành An.

Tân hoàng đăng cơ, Thanh Phong Đế Quốc hoàn tất những việc dây dưa chưa làm, những ngày Trường Phong Đại Đế qua đời, toàn bộ triều đình lâm vào hỗn loạn và tê liệt.

Tổng quản thái giám Liên Phúc chưa trở lại Đế Đô, mà là đứng ở hoàng lăng, tiếp tục thủ mộ Trường Phong Đại Đế, dựa theo tâm nguyện của Liên Phúc, hắn muốn thủ hộ cả đời, thẳng đến khi sinh mệnh khô kiệt.

Phần kiên định này, làm cho Cơ Thành Tuyết im lặng và kính trọng, vì vậy hắn không lựa chọn triệu hồi Liên Phúc.

Đối với Cơ Thành Tuyết mà nói, trở thành hoàng đế chỗ không tiện lớn nhất chính là không thể mỗi ngày đến tiểu điếm của Bộ lão bản uống rượu ăn thịt, hắn thích nhất thịt kho tàu và Băng Tâm Ngọc Bình Tửu không thể uống được, bởi vì hắn có công vụ chồng chất cần xử lý, hắn không có thời gian rời khỏi hoàng cung.

Mà đồ ăn của Bộ Phương chỉ có Hải Lệ bao là được mang đi, những thứ khác đều không thể mang ra ngoài, mỗi ngày ăn Hải Lệ bao... Hắn rất gấp gáp, vì vậy Cơ Thành Tuyết thèm ăn.

Thời gian trôi qua, dưới sự nỗ lực của Cơ Thành Tuyết và rất nhiều đại thần, Thanh Phong Đế Quốc cũng khôi phục như cũ, một ít trật tự cũng khôi phục đâu vào đấy.

Tất cả đều biểu hiện ra cảnh tượng quang vinh vui sướng.

Tuyết vẫn rơi nhiều,  Tiết Xuân Nguyên của Thanh Phong Đế Quốc... Lặng lẽ tới gần.

Bình luận

Truyện đang đọc