- Hệ thống, ngươi xác định đây là trận pháp mỹ thực sao?
Bộ Phương mặt không cảm xúc nhìn nhìn chín bát Bạo Nổ Ramen đặt thành hàng trước mặt mình, khóe miệng không nhịn được giật giật, hỏi hệ thống.
Hắn thăng cấp thành Chiến Thần bát phẩm, không chỉ đạt được phần thưởng phương thức nấu Bạo Nổ Ramen mà còn đạt được một trận pháp mỹ thực.
Đối với trận pháp, Bộ Phương kỳ thật cũng không quá xa lạ gì, hắn đã từng tiếp xúc rất nhiều, mặc kệ là trận pháp Long Hồn trong Đế Đô hay là trận pháp đại pháo trong Xà Nhân Đại Thành, đều khiến hắn có ấn tượng khắc sâu.
Chỉ là theo như trận pháp mỹ thực hắn dự đoán trong đầu, sau khi bày ra chín bát Bạo Nổ Ramen này, chỉ ngửi thấy mùi thơm bốc lên và hơi nóng mênh mông mãnh liệt, một chút cảm giác về trận pháp cũng không có.
- Trận pháp hẳn không phải chỉ cần tùy tiện sắp xếp như vậy liền có thể rồi đi?
Bộ Phương tỏ ra hoài nghi hệ thống.
- Sắp xếp của trận pháp mỹ thực đã nói rõ cho kí chủ biết, kết nối linh khí trong trận pháp cần kí chủ tự mình dọ thám…
Hệ thống nghiêm túc nói.
Tự mình dọ thám, ý tứ kia chính là vẫn phải cần tự bản thân thăm dò kết nối linh khí bên trong?
Bộ Phương có hơi cạn lời, vậy có khác biệt gì là chưa nói đâu?
Bĩu môi, Bộ Phương lười trả lời hệ thống, lực tinh thần trào ra giống như thủy triều, bắt đầu cảm ứng linh khí bốc lên từ trong mỗi bát mì sợi.
Linh khí xen vào mùi hương cùng hơi nóng, lúc ẩn lúc hiện, rất khó nắm bắt.
Lực tinh thần dẫn dắt, rút ra linh khí bên trong bát Bạo Nổ Ramen đầu tiên, dây dưa cùng linh khí của bát thứ hai, đồng thời hình thành liên kết.
Tinh thần Bộ Phương hơi phấn khởi lên, cảm giác dường như cũng không phải rất khó khăn. Cho nên hắn liền tiếp tục kết nối linh khí với bát thứ ba.
Vẫn thật nhẹ nhàng như trước, chỉ là đến bát thứ tư, Bộ Phương liền cảm thấy tương đối phí sức. Bởi vì linh khí lúc trước kết nối quá nhiều, càng về sau liền có chút hỗn loạn và rối rắm, không cẩn thận sẽ xảy ra sai sót.
Cảm giác trong đầu truyền ra tiếng vang ầm ầm, liên kết linh khí lập tức vỡ nát rồi tản đi. Linh khí trong Bạo Nổ Ramen cũng biến mất hầu như không còn lại chút gì.
Bộ Phương thở dài, quả nhiên, trận pháp mỹ thực này cũng không hề đơn giản để tạo thành.
Bộ Phương xoa xoa huyệt thái dương của mình, tùy tay bưng lên bát Bạo Nổ Ramen đã hỏng, đổ vào trong bụng của Tiểu Bạch.
Linh khí của Bạo Nổ Ramen cũng đã phân tán đi hết rồi, không còn tác dụng gì nữa, ăn vào cũng không còn hiệu quả bạo nổ.
Sau khi vươn vai, Bộ Phương đi ra khỏi phòng bếp, mở ra ván cửa.
Làn gió buổi sớm phảng phất mang theo cảm giác mát lạnh, khiến Bộ Phương không nhịn được nheo mắt lại.
Thời tiết đang càng ngày càng nóng bức, làn gió sảng khoái như vậy thật rất ít gặp.
Cảm thụ cảm giác thoải mái khó có được, Bộ Phương tựa lên ghế, híp mắt lại.
Con chó béo Tiểu Hắc ở trong đại quặng mỏ nguyên tinh ăn vật gì trong nguyên tinh liền lâm vào giấc ngủ say không rõ, không biết là đang làm cái gì.
Bất quá Bộ Phương cũng hưởng thụ cảm giác thanh nhàn hiện giờ. Con chó đó tiếp tục ngủ, cũng miễn cho hắn phải đi nấu món Long Nhục Túy Bài Cốt kia.
Tiêu Tiểu Long đến đây, còn có Tiêu Mông đi bên cạnh hắn.
Tiêu Mông sau khi thăng cấp thành Chiến Thần bát phẩm, tự tin hơn rất nhiều, đôi mắt trầm ổn lạnh lùng, mang theo uy lực áp chế bức người.
Bất quá ở trong Tiểu Điếm Phương Phương này, uy lực áp chế này của hắn cũng không có chút tác dụng nào.
Tiêu Mông hôm nay đến cũng không phải vì khoe khoang uy lực áp chế Chiến Thần bát phẩm của hắn. Hắn có chuyện quan trọng muốn tìm Bộ Phương.
Không lâu sao, Âu Dương Tiểu Nghệ cũng nhao nhao đến.
Bên người nha đầu kia cũng có người đi theo, chính là cả nhà Âu Dương Gia.
Cơ Thành Tuyết cũng rất nhanh đi vào, một nửa cao tầng của Thanh Phong Đế Quốc đều đi vào trong tiểu điếm của Bộ Phương.
Nếu để những người khác trong Đế Quốc nhìn thấy cảnh tượng này, đều tránh không khỏi sẽ bị dọa sợ.
Bộ Phương mở mắt đang híp lại. Hắn biết những người này đến tìm hắn làm gì. Công hiệu của Bạo Nổ Ramen nếu để lộ ra ngoài, những người này nhất định sẽ đến tìm Bộ Phương.
Nhưng mà Bộ Phương cũng không định cự tuyệt bọn họ. Bởi vì dựa theo yêu cầu của hệ thống, Bạo Nổ Ramen Bộ Phương nấu nếu bán ra ngoài, nguyên tinh thu hoạch được cũng có thể chuyển hóa thành chân khí của hắn.
Tu vi của hắn hiện giờ đã đạt đến Chiến Thần bát phẩm, hắn nếu muốn tăng cường tu vi, doanh thu buôn bán trong tiểu điếm phải đạt đến trình độ đáng sợ mới được.
Nếu là dựa vào doanh thu buôn bán mỗi ngày và phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ lâm thời, nếu không qua vài năm, Bộ Phương rất khó đạt đến cảnh giới kế tiếp. Mà xuất hiện của Bạo Nổ Ramen liền giải quyết vấn đề này.
Cơ Thành Tuyết làm hoàng đế Đế Quốc, hoàng thất tự thân cũng là chưởng quản vô số mạch khoáng nguyên tinh. Nguyên tinh bên trong dùng để mua Bạo Nổ Ramen là đủ rồi.
Công hiệu của Bạo Nổ Ramen này còn mạnh mẽ hơn đan dược. Một viên Bạo Nguyên Đan bát giai đã cần mấy trăm nguyên tinh. Mà Bạo Nổ Ramen này của Bộ lão bản chỉ bán một trăm nguyên tinh một bát, thật đã rất ưu đãi rồi.
Cái này tương đương tốn một trăm nguyên tinh mua một viên đan dược có tác dụng giống Bạo Nguyên Đan, không những thế còn không có tác dụng phụ. Loại giao dịch này bọn họ như thế nào cũng không cảm thấy thua thiệt.
Đám người Tiêu Mông, Cơ Thành Tuyết ở trong tiểu điếm thương lượng một buổi sáng, cuối cùng đều thu được kết quả mỹ mãn trở về.
Bọn họ và Bộ Phương lập nên một hiệp nghị mua bán số lượng lớn. Bộ Phương cung cấp Bạo Nổ Ramen, còn bọn họ cung cấp nguyên tinh.
Giao dịch này đối với Bộ Phương thật không thua thiệt. Bởi vì nguyên tinh giao dịch được đều trở thành tu vi của hắn. Mà hắn chỉ cần phải nấu Bạo Nổ Ramen… rất đơn giản.
Trên cơ bản chỉ cần mấy hơi thở đã có thể nấu ra một bát. Có Vạn Thú Viêm và Huyền Vũ Oa, đối với Bộ Phương, có nấu bao nhiêu Bạo Nổ Ramen cũng không thành vấn đề. Chỉ cần tiêu phí một ít thời gian.
Sau khi đám người Cơ Thành Tuyết rời đi, Đoạn Vân liền lếch thân mình mỏi mệt đi tới tiểu điếm, ngáp một cái, liền tựa lên ghế.
Hắn mấy ngày nay triền miên không ngừng nghỉ nghiên cứu đan dược, cuối cùng nghiên cứu ra một loại đan dược có thể tăng cường lực thân thể.
Đoạn Vân cũng khổ sở trong lòng, bởi vì sự xuất hiện của Bạo Nổ Ramen, đan dược của hắn lập tức trở thành hàng ế. Vì có thể kiếm được nguyên tinh ăn cơm, hắn đành phải một ngày một đêm nghiên cứu đan dược mới.
May mắn, cuối cùng hắn cũng đã luyện chế ra.
Đoạn Vân hôm nay gọi thêm mấy phần đồ ăn, định khao bản thân đàng hoàng một phen.
……..
Bạch Vân Sơn Trang.
Bạch Vân Sơn Trang hiện giờ, tình cảnh bi thảm, một bầu không khí bi thương phảng phất.
Sắc mặt Vu Mục trắng bệch, ôm ngực, ho khan không ngừng, ngồi trên chủ vị, nhìn những cao thủ Bạch Vân Sơn Trang phía dưới, hắn hít sâu một hơi.
Trận chiến cùng chiến hạm thần bí kia, Bạch Vân Sơn Trang có thể nói là thảm bại. Gần như đã dùng tất cả thủ đoạn, mới có thể tru sát vài cường giả Chí Tôn của đối phương, đoạt lại Vu Vân Bạch.
Nhưng Bạch Ngọc Sơn Trang cũng vì vậy mà nguyên khí đại thương, ngã xuống không ít đệ tử và Chí Tôn.
Nhẹ nhàng khụ ra một búng máu, tuy sắc mặt Vu Mục tái nhợt, nhưng kiếm ý trên người vẫn sắc bén như trước. Ánh mắt như điện, nhìn thẳng mọi người.
- Thông cáo Nam Cương Đại Địa, từ hôm nay trở đi, Bạch Vân Sơn Trang phong bế sơn trang mười năm! Trong mười năm này, đệ tử Bạch Vân Sơn Trang không được phép đi ra khỏi sơn trang nửa bước, người trái lệnh… giết!
Trong lòng Vu Mục cũng đang chảy máu. Nhưng vì tương lai của Bạch Vân Sơn Trang, hắn phải hạ quyết định này.
Có thể nắm giữ chiến hạm kim loại đáng sợ như vậy, thực lực của địch nhân tuyệt đối không tầm thường. Nếu đối phương tiến đến báo thù… Bạch Vân Sơn Trang như thế nào có thể chống cự được?
Cho nên Vu Mục chỉ có thể phong bế sơn trang, khởi động Hộ Sơn Đại Trận của Bạch Vân Sơn Trang, hủy diệt hoàn toàn hành tung của Bạch Vân Sơn Trang.
Ngày hôm sau, tin tức rung động cả Nam Cương này liền truyền bá rộng khắp. Không ít thế lực lớn đều cảm thấy kinh hãi và bất an.
Bạch Vân Sơn Trang, một trong những thế lực đứng đầu Nam Cương vậy mà ra quyết định phong bế sơn trang, hoàn toàn biến mất, rời khỏi sân khấu thế lực đứng đầu Nam Cương.
Rất nhiều cường giả Thiên Cơ Tông, Hạo Thiên Tháp, Man Hoang Chi Địa đều thở dài.
Sau mấy ngày Bạch Vân Sơn Trang tuyên bố phong bế sơn trang, Xà Nhân Hoàng của Xà Nhân Đại Thành liền tiến vào bờ biển Tây Bộ, nhảy vào trong biển, tìm kiếm cơ duyên phá vỡ Gia Tỏa Chí Tôn.
Trong lúc nhất thời, Nam Cương Chi Địa, phong vân bắt đầu khởi động.
Thanh Phong Đế Đô.
Phía trên tường thành cao ngất, nhóm thủ vệ của Đế Đô đều thoải mái tuần tra.
Thực lực của Thanh Phong Đế Đô hiện giờ đã càng thêm hùng mạnh rồi. Tuy Đế Đô thường xuyên gặp hư hại, nhưng mọi người cũng đã sớm thấy quen rồi.
Sau mỗi lần hư hại, hoàng đế bệ hạ lại càng thêm dụng tâm đầu tư vào việc thăng cấp tu vi của mọi người. Đây cũng xem như là một chuyện tình tốt.
Việc chinh chiến khắp nơi giảm bớt rồi, nhưng tăng cường tu vi liền trở thành trọng tâm của Đế Quốc.
Bên trong Đế Quốc hiện giờ, địa vị của văn nhân nhã sĩ trở nên thấp hơn nhiều. Bởi vì so với người tu võ, tu văn có vẻ không được coi trọng. Nhóm dân chúng hiện giờ cũng đều biết, tu võ mới có thể phát triển tương lai.
Bỗng nhiên, chỗ chân trời xa xa. Một bóng đen mang theo uy lực áp chế đáng sợ đột nhiên hiện lên.
Đám người thủ vệ tường thành nhất thời căng thẳng trong lòng. Một vài thủ vệ giống như có rất nhiều kinh nghiệm, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm quái vật lớn xa xa đang bay bổng đến.
Trong lòng bọn họ kỳ thật không có bao nhiêu lo lắng. Bởi vì trải qua nhiều chuyện cũng đã bồi dưỡng ra kinh nghiệm.
Linh thú bát giai công thành, thú Chí Tôn công thành, đại quân công thành…
Tường thành Đế Đô và đám thủ vệ mệnh lớn này đã sớm quen thuộc với thử thách rồi.
Nhưng mà phía chân trời xa xôi kia, lúc này phóng như bay đến không phải là thú Chí Tôn lớn như quái vật mà là một chiến hạm kim loại tỏa ra hào quang sặc sỡ dưới ánh mặt trời nóng bỏng.
Đó lại là một chiến hạm? Một chiến hạm có thể bay bổng trên hư không?
Nhóm thủ vệ của Thanh Phong Đế Quốc nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ nào có gặp qua chiến hạm tinh xảo, to lớn như vậy. Bọn họ tiến hành đại chiến gì đó đều là trực tiếp dùng kỵ binh xung phong, loại chiến hạm này… đến nghe cũng chưa từng nghe thấy.
Cao tầng của Đế Đô bị kinh động. Bọn Cơ Thành Tuyết, Tiêu Mông tiến lên tường thành, nhìn chiến hạm từ xa chậm rãi bay đến Đế Đô kia.
Phía trước sàn tàu của chiến hạm kia giống như có một thân ảnh đang đứng lặng ở đó.
Lương Khai vịn lấy thành lan can của chiến hạm, thân mình tựa trên lan can, ngắm nhìn Thanh Phong Đế Đô càng ngày càng gần.
“Một tòa thành trì thật đơn sơ… Chỉ như vậy mà đã phong là Đế Đô Đế Quốc, thật là khó coi a. Bất kỳ thành trì Đại Thành nào của Tiềm Long Đại Lục đều rộng lớn hơn Đế Đô này. Nếu so với Đại Thành của Tiềm Long Vương Đình, Đế Đô này quả thật giống như một thôn xóm.
Khóe miệng Lương Khai nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc. Bất quá ánh mắt của hắn vẫn nóng rực vô cùng nhìn thành trì dần dần rõ ràng trước mắt.
Không vì chuyện gì khác, đơn giản là nhân loại có được Vạn Thú Viêm kia đang ở trong Đế Đô này.
Mà hắn chính là đến vì Vạn Thú Viêm.
Ầm ầm ầm!
Tiếng động nổ vang của chiến hạm vang vọng, sóng gió đột nhiên khởi dậy, nổi lên cuồng phong cuồn cuộn, đất đá bay mù trời.
Khắp vòm trời hình như được bao phủ một tầng âm u, chiến hạm che thiên lấp nhật trôi nổi ngay trên không Thanh Phong Đế Đô.
Uy lực áp chế ầm ầm hạ xuống, kinh sợ tứ phương.