MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI

- Thái... Thái Thượng Trưởng Lão?!

Lão tửu quỷ nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng già nua, hai chân như nhũn ra, hắn vừa mới nhắc tới Thái Thượng Trưởng Lão, lão nhân gia người ta đã xuất hiện, quả thực muốn dọa hỏng hắn.

Lão giả cười cười ôn hòa, khẽ vẫy tay, hồ lô rượu trong tay lão tửu quỷ đã rơi vào tay lão giả, nắm lấy hồ lô rượu, lão giả nhẹ nhàng lắc lắc, nghe âm thanh rượu va chạm vào thành hồ lô, khóe miệng xuất hiện nụ cười vui vẻ.

Lão giả ấn mở cái nắp hồ lô, ngón tay kẹp lấy, lập tức một giọt Hỗn Nguyên tửu trong hồ lô chảy ra ngoài, rực rỡ tươi đẹp giống như trân châu.

- Lúc còn trẻ, lão hủ cũng là người yêu rượu.

Lão giả khẽ cười một tiếng, ngón tay vung lên, rượu dịch bay vào trong miệng hắn, trong nháy mắt mùi rượu đã lan toả trong miệng hắn.

Lão giả híp mắt, vô cùng say mê, chép miệng một cái, sau đó vứt hồ lô rượu cho lão tửu quỷ.

- Rượu của ngươi không tệ, đáng tiếc còn là kém đi một tí.

Lão giả cười nhạt một tiếng.

Ánh mắt lão tửu quỷ lập tức sáng ngời, hắn nhìn thẳng vào Thái Thượng Trưởng Lão, cung kính nói:

- Chẳng lẽ Thái Thượng Trưởng Lão đã uống qua rượu có vị ngon hơn cả rượu của ta?

- Đương nhiên là có, thế giới to lớn, không thiếu cái lạ, Tiềm Long chỉ địa chỉ là địa phương nhỏ bé, hơn nữa ngươi sẽ nhanh chóng uống được rượu ngon chính thức.

Lão giả khẽ vuốt chòm râu trắng bệch, cười rộ lên, về sau ánh mắt nhìn lên thân Nghê Nhan, hơi nhíu lại.

- Nha đầu, đột phá? Không tệ không tệ, xem ra Đế đô chính là phúc địa của ngươi.

Lão giả cười nói.

Nghê Nhan đối mặt lão tửu quỷ có thể không biết lớn nhỏ, nhưng mà đối mặt Thái Thượng Trưởng Lão, nhân vật truyền kỳ của Thiên Cơ Tông, nàng vẫn cảm giác có một ít câu thúc.

- Ừ, tại Đế đô ăn... Có một chút kỳ ngộ.

- Ha ha ha, không sao, lão hủ vừa vặn còn muốn ngươi đi Đế đô một chuyến, tiếp qua không lâu, Đế đô sẽ có kỳ trân xuất thế, ngươi tận lực ra tay, có thể đạt được thì đạt được, không thể, cũng không quan hệ.

Lão giả đứng chắp tay, khẽ cười nói.

Nghê Nhan lập tức sững sờ, muốn nàng lại đi Đế đô một lần? Chẳng lẽ Đế đô lại sắp náo nhiệt hay sao?

...

Bộ Phương về tới tiểu điếm, trời đã tối rồi, hắn cũng không có lựa chọn lại khai trương lần nữa, mà là trực tiếp ngồi trên ghế tiểu điếm, suy nghĩ.

Hệ thống ban thưởng đã cấp cho, hắn vốn muốn đi xào nấu một phen, nhưng mà tâm thần của hắn hiện tại lại bị hạt giống hấp dẫn.

- Hệ thống, sai khiến ta đạt được thứ nhất tiệc Bách gia, chính là vì hạt giống này? Hạt giống này có điểm gì kỳ quái hay sao?

Bộ Phương nghi ngờ hỏi.

Hệ thống cũng không có trả lời ngay hắn, mà là im lặng hồi lâu, mới nghiêm túc nói:

- Tin tức liên quan tới việc này, kí chủ tạm thời không có tư cách biết, đợi trồng hạt giống, chờ đợi hạt giống nảy mầm, kí chủ sẽ có tư cách đạt được tin tức trái cây của hạt giống.

Hệ thống trả lời, gương mặt Bộ Phương nhanh chóng biến thành màu đen, cái gì gọi là hắn không có tư cách thu hoạch tin tức liên quan tới hạt giống? Hắn hiện tại dầu gì cũng là nam nhân Chiến Vương!

Nhưng mà hắn tức giận cũng vô dụng, lấy tiểu tính của hệ thống, nếu như nói không có tư cách đạt được, hắn đã không có tư cách đạt được.

May mắn, Bộ Phương cũng không quá quan tâm tới tin tức của hạt giống.

- Trồng như thế nào? Hạt giống này nên trồng ở nơi nào?

Bộ Phương hỏi.

- Hệ thống sắp cung cấp chậu hoa trồng cho kí chủ, mời kí chủ hoàn thành việc trồng hạt giống.

Âm thanh nghiêm túc của hệ thống vang lên lần nữa, sau đó trong tâm thần cảm ứng của Bộ Phương, bên trong túi không gian hệ thống đột nhiên xuất hiện một chậu hoa lớn như chậu rửa mặt.

- Chậu hoa tăng tốc thời gian trôi qua, có thể giúp hạt giống nảy mầm sinh trưởng nhanh hơn.

Hệ thống giới thiệu.

Bộ Phương lấy chậu hoa có một ít đất vàng xấu xí ra ngoài, khóe miệng giật giật, hắn đặt chậu hoa này vào một góc, trong chậu hoa đã đầy bùn đất, dựa theo tiểu tính của hệ thống, đất trong chậu hoa này cũng không phải mặt hàng bình thường.

Cầm một chút đất, hết sức lạnh buốt, tràn ngập hàn ý, thiếu chút nữa đã đông cứng bàn tay của hắn.

Bộ Phương nhíu mày, cuối cùng lấy hạt giống màu đen kia ra, đào một lỗ nhỏ trong đất, vứt hạt giống vào trong, về sau vùi lấp lại.

- Bùn đất lạnh như thế, sẽ không đông lạnh làm hư mất hạt giống chứ? Xem bộ dạng vốn đã khó có thể nảy mầm, lại trồng trên đất lạnh như thế, chẳng phải càng khó sống hay sao.

Trong lòng Bộ Phương có chút nghi hoặc, có lẽ hạt giống ưa thích sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy thì sao.

Bộ Phương đứng lên, phủi tay, đi vào trong phòng bếp, dùng nước trong rửa sạch cát bụi trên tay.

Hắn rút dao phay, luyện tập kỹ thuật xắt rau và chạm trổ, cũng kết thúc huấn luyện hôm nay, làm đầu bếp tiệc Bách gia cũng không dễ dàng, đều cảm thấy mỏi mệt.

Bộ Phương về phòng, sau khi tắm nước nóng xong, khói nóng mờ mịt bao phủ phòng nhỏ.

Sau khi Bộ Phương tắm xong, thoải mái dễ chịu nằm trên giường, hơi nhắm mắt lại, bắt đầu tiến vào ngủ say.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Bộ Phương đúng giờ mở mắt ra, sau khi rửa mặt xong liền rời khỏi phòng nhỏ, đi tới phòng bếp, xuất ra dao phay, lấy củ cải trắng, hắn bắt đầu huấn luyện kỹ thuật xắt rau, huấn luyện Lưu Tinh Đao công cấp hai trọng yếu hơn, hơn nữa đối cũng có yêu cầu tốc độ cắt.

Bộ Phương cũng không bỏ qua việc tập luyện chạm trổ, sau luyện tập kỹ thuật xắt rau xong, hai loại kỹ năng đã chậm rãi tăng lên.

Xào nấu một phần Túy Bài Cốt, ngửi ngửi mùi thịt nồng đậm, Bộ Phương rời khỏi phòng bếp, mở cửa tiểu điếm, khí lạnh tràn vào phòng, tuyết rơi nhiều bay tán loạn, sau khi Xuân Nguyên Tiết kết thúc, tuyết càng lúc càng lớn, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh.

- Tiểu Hắc, ăn cơm đi.

Bộ Phương rụt cổ một cái, hắn thở ra một hơi, hắn từ trong cửa tiệm ấm áp đi ra ngoài, y phục trên người rất đơn bạc, lập tức cảm nhận được khí lạnh, toàn thân đã nổi da gà.

Tiểu Hắc không cảm thấy phiền não vì rét lạnh, trong mắt chỉ có Túy Bài Cốt, lè lưỡi, thở ra một đám khói nóng, cao hứng bừng bừng.

Bộ Phương bỏ Túy Bài Cốt trước mặt Tiểu Hắc liền quay về tiểu điếm, tiểu điếm ấm áp vẫn làm cho người ta cảm thấy thư thái.

Trong hẻm nhỏ có tiếng bước chân truyền đến, một bóng người tròn vo mập mạp xuất hiện.

Chỉ thấy Kim Bàn Tử giống như quả cầu lăn tới, cũng tiến vào tiểu điếm của Bộ Phương, hắn thở ra hơi lạnh, cười cười nói:

- Bộ lão bản, chào buổi sáng, hôm nay thật sự quá lạnh rồi.

- Trong tiểu điếm vẫn thoải mái nhất, cảm giác ấm áp này, quả thực làm cho người ta không muốn rời đi.

Kim Bàn Tử cười hì hì ngồi trên ghế, cởi một kiện áo bông dày ra.

Bộ Phương gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt.

- Đúng rồi, Bộ lão bản, hôm qua ngươi làm Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu... Chỉ có thể dùng một chữ tốt để hình dung, thật sự là mỹ vị đến cực hạn, Lão Kim ta thiếu chút nữa đã nuốt mất đầu lưỡi, chưa từng ăn qua món ngon như thế, không biết trong tiểu điếm có bán ra hay không?

Kim Bàn Tử hỏi.

Bộ Phương ngẩn người, về sau ánh mắt theo bản năng nhìn về phía thực đơn, quả nhiên trên đó đã có thêm một món mới.

- Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu, một trăm miếng nguyên tinh một phần.

Kim Bàn Tử nhếch nhếch miệng, không khỏi nói ra:

- Một trăm nguyên tinh một phần... Bộ lão bản, ngươi bán quá mắc, bánh sủi cảo sử dụng đều là nguyên liệu nấu ăn bình thường, nào có đạo lý đắt đỏ như thế.

Đồ ăn trong tiểu điếm của Bộ Phương đều ngưng tụ Linh khí nồng đậm, mùi vị ngon trước đó chưa từng có, bởi vì đều không ngoại lệ, những thức ăn này đều dùng nguyên liệu nấu ăn có giá cả đắt đỏ, nguyên liệu nấu ăn Linh khí dồi dào tốt nhất, nhưng mà Kim Bàn Tử hôm qua nếm qua Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu, sử dụng nguyên liệu nấu ăn bình thường, chỉ là một ít hoa quả rau quả, bán một phần mắc như thế, thật sự không được. 

Tuy rằng trong nhà Kim Bàn Tử có một nguyên tinh quáng, nhưng mà tiêu xài như vậy, hắn cũng cảm thấy ưu thương.

Kim Bàn Tử đưa ra vấn đề làm Bộ Phương giật mình, hắn có chút không hiểu nhìn  mập mạp, khóe miệng cong lên, nói ra:

- Người nào nói với ngươi nguyên liệu nấu ăn Sủi Cảo Mặt Trăng Bảy Màu trong tiệm dùng là nguyên liệu nấu ăn bình thường?

Bình luận

Truyện đang đọc