Một tiếng vang ầm ầm.
Thân hình của vị thiếu niên Chí Tôn đi cùng với Nam Cung Minh bị đập bẹp trên mặt đất. Tiếng động kêu rên không ngừng truyền ra từ trong miệng hắn.
Chí Tôn này cảm thấy cả khuôn mặt của mình giống như không còn thuộc về bản thân nữa. Sóng mũi đau nhức không thôi, dường như trong một khắc này, tất cả hương vị chua ngọt đắng cay đều lan tỏa ra, khiến hắn không nhịn được rơi nước mắt.
Nam Cung Minh hít sâu một hơi, hơi chấn động nhìn về phía Bộ Phương ngay cả cường giả Chí Tôn cũng đánh bay.
Hắn thật không ngờ, tiểu tử hắn khinh thường lại có thể có thực lực đánh bay cả Chí Tôn.
Trong tay hắn đang cầm cái gì vậy? Là một cái nồi sao? Là vật đánh bay cả cường giả Chí Tôn này sao?
Chuyện này quả thật hơi khó tin, lần đầu tiên nhìn thấy có người mang theo nồi nấu ăn đi chiến đấu. Chẳng lẽ tiểu tử này là một đầu bếp?
Nam Cung Minh suy xét rất nhiều, ánh mắt nhìn Bộ Phương hơi dò xét.
Dương Mĩ Cát đã sớm ngây người, sau khi đứng lên từ trên mặt đất, miệng của nàng chưa từng khép lại. Cơ thể cả người nàng đều đang run lên, kinh hãi nhìn Bộ Phương đang cầm nồi nấu ăn.
Bộ Phương sau khi liếc mắt nhìn Dương Mĩ Cát đứng dậy, thấy nàng cũng không có gì trở ngại, lập tức chuyển ánh mắt lên người Nam Cung Minh.
Nam Cung Minh cắn chặt răng, cơ thịt trên mặt dường như đều đang run rẩy, lạnh như băng nhìn thẳng vào Bộ Phương.
Vị Chí Tôn kia lau nước mắt một lát mới cảm thấy cảm giác nóng rát trên mặt tốt hơn một chút. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương tràn ngập vẻ dữ tợn.
- Ngươi đây là muốn chết sao?
Lời nói lạnh như băng truyền ra từ trong miệng hắn, khí thế trên người hắn càng thêm dồi dào.
Thân là Chí Tôn, vậy mà bị một tên Chiến Thần bát phẩm không biết từ đâu đến đập bay, đây quả thực vô cùng nhục nhã.
Ầm!
Chân khí như cuồng long xoay tròn.
Mái tóc Chí Tôn tung bay, trừng mắt lạnh lùng nhìn Bộ Phương, đạp ra một bước, cả người lượn lờ nhẹ nhàng.
Một chưởng vỗ lên người Bộ Phương.
Ánh mắt Bộ Phương lạnh nhạt, mặt không chút thay đổi. Hắn cầm lên Huyền Vũ Oa, đối phó với Chí Tôn bình thường căn bản không có vấn đề. Một nồi nện xuống, Chí Tôn bình thường làm sao có thể chống đỡ nổi.
Thanh niên trước mắt này cùng lắm chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, trong lòng Bộ Phương không hề có lo lắng gì. Hắn thậm chí ngay cả Bạo Nổ Ramen cũng lười ăn.
Chân khí tràn ngập trong nồi, nhất thời Huyền Vũ Oa nở rộ ra quang mang kim sắc. Khí thế của thanh niên Chí Tôn cuồn cuộn như rồng, mỗi một bước đạp xuống đều đạp vỡ mặt đất.
Không ngừng có từng mảnh vụn vỡ nát bay ra bốn phía.
Một chưởng, khí thế như hồng vỗ xuống.
Lúc này đây… Chí Tôn đã toàn lực ứng phó hoàn toàn tin tưởng, hắn không có khả năng còn bị đập bay, lúc trước chỉ vì bản thân lơ là nên mới bị đánh lén! Bất luận đánh lén thế nào, trước thực lực chân chính đều là vô dụng!
Bang!
Một tiếng vang chấn động.
Một luồng lực đạo thật lớn truyền ra từ trong nồi nấu ăn kia.
Sắc mặt của thanh niên Chí Tôn lập tức hơi mê mang. Chân khí phía trên một chưởng này của hắn trực tiếp bị một nồi của Bộ Phương đập vỡ nát. Một trận buồn bực lan tràn trong ngực, hắn phun ra một ngụm tiên huyết.
Thân hình cũng không bị đập bay nữa, trực tiếp bị nồi nấu này đè bẹp trên mặt đất, ngực phập phồng kịch liệt như buồng thổi gió, phát ra tiếng thở dốc.
Điều này làm sao có thể…
Nam Cung Minh cũng biến sắc, trăm triệu không thể ngờ đến, thủ hạ Chí Tôn lại bị một Chiến Thần bát phẩm giải quyết thoải mái như thế.
Nhìn thấy sắc mặt đối phương lạnh lùng, sử dụng một nồi đen ngăn chặn thủ hạ của chính mình, trong lòng của Nam Cung Minh cũng không nhịn được dâng trào một nỗi sợ hãi.
- Ngươi thật muốn đối nghịch với gia tộc Nam Cung ta sao? Ở Thiên Lam Thành… đối nghịch với gia tộc Nam Cung sẽ không có kết cục tốt!
Tâm thần của Nam Cung Minh sợ run, chỉ có thể dùng danh tiếng của gia tộc Nam Cung áp bách tiểu tử trước mắt này.
Gia tộc Nam Cung là một trong những gia tộc lớn của Thiên Lam Thành, nắm giữ bộ phận lớn tài nguyên của Đan Tháp. Sản nghiệp gia tộc bao trùm cả Thiên Lam Thành, Luyện Đan Sư văn cấp được hơn mười người.
Đây là một thực lực không thể xem nhẹ!
Tồn tại bá đạo thế nào của Thiên Lam Thành cũng không dám đối nghịch với gia tộc Nam Cung.
Đương nhiên… gia tộc Nam Cung cũng không thể vì một mình Nam Cung Minh mà gióng trống khua chiêng làm bậy. Nam Cung Minh thật ra cũng chỉ là dùng tấm da hổ đến dọa Bộ Phương.
Đáng tiếc, hắn đã hù dọa sai đối tượng rồi.
Nếu là một người bất kỳ của Thiên Lam Thành, có lẽ sẽ bị hắn hù dọa.
Nhưng đây là Bộ Phương…. căn bản không có khái niệm gì đối với gia tộc Nam Cung, hơn nữa, cho dù biết đến gia tộc Nam Cung, Bộ Phương cũng không có cảm giác gì.
Dù sao hắn là người vào thời điểm chỉ là Chiến Thần bát phẩm đã dám dùng nồi đen đấu một trận với nhân vật khó chơi như Thần Cảnh thập phẩm.
Cường giả Chí Tôn kia bị đá bay, hung hăng ngã vào cửa, ho ra máu, gian nan bò dậy từ trên mặt đất.
- Cút đi, quán ăn Vân Lam sẽ không bán cho các ngươi.
Bộ Phương liếc mắt nhìn khắp quán ăn Vân Lam, lạnh nhạt nói.
Nam Cung sửng sốt, sau đó cười lạnh.
Hé miệng, đang định nói gì đó, đôi mắt đột nhiên co rụt lại.
Keng…
Chỉ thấy nồi đen trong tay Bộ Phương hung hăng vỗ lên mặt đất, cả mặt đất giống như đang run lên, dọa Nam Cung Minh hết hồn một trận.
Hắn không dám do dự nữa, xoay người đi ra ngoài điếm.
- Ngươi cứ chờ đi… rất nhanh cả vùng khu vực này sẽ trở thành khu vực buôn bán Ích Cốc Đan của gia tộc Nam Cung ta. Đến lúc đó người đến chỗ ta đông đúc, quán ăn ngươi lại vắng tanh không một mống người… chờ trở thành trò cười của cả Thiên Lam Thành đi!
Nam Cung Minh đi tới cửa, quay đầu mạnh, cười nhạo một câu.
Vốn hắn còn định trào phúng thêm mấy câu, lại nhìn thấy Bộ Phương cầm lên nồi đen, trong lòng nhất thời run lên, không do dự nữa, xoay người rời đi.
Trong điếm lập tức khôi phục lại an tĩnh.
Nhưng tiểu điếm vốn sạch sẽ tươm tất cũng trở nên dơ bẩn hỗn độn, nơi nơi đều bị phá tan tành chịu không thấu.
Dương Mĩ Cát nhìn bốn phía hỗn loạn, thở dài một tiếng, nàng giống như đã sớm quen thuộc với loại tình huống này rồi.
Sau khi nói cảm tạ với Bộ Phương, nàng xắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp bốn phía.
Cái bàn đã bị đập nát, mặt đất cũng mấp mô.
Tiểu điếm này không có trận pháp bảo hộ gì, căn bản không chịu nổi phá hoại tạo ra từ chiến đấu của cường giả Chí Tôn.
Sau khi dọn dẹp một hồi, tiểu điếm mới khôi phục lại sạch sẽ ban đầu.
Chỉ là không có bàn ăn, mặt tiền của quán ăn lập tức trở nên trống trơn.
- Khách quan, thật ngại quá, khiến ngài chê cười rồi.
Dương Mĩ Cát áy náy xin lỗi Bộ Phương.
Sắc mặt nàng cũng hơi tái nhợt và khó coi, nàng vội vàng lấy ra một bình dược từ trong không gian linh khí, từ bên trong lấy ra một viên đan dược tròn xoe, nuốt vào trong miệng.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Dương Mĩ Cát một cái, từ trong không gian hệ thống lấy ra một cái Hải Lệ Bao nóng hôi hổi.
Vứt Hải Lệ Bao cho Dương Mĩ Cát.
- Ngươi ăn cái này đi, tốc độ khôi phục chân khí hẳn nhanh hơn đan dược kia của ngươi.
Bộ Phương nói.
Dương Mĩ Cát vào lúc nhận lấy Hải Lệ Bao, cả người đều hơi sửng sốt.
Đây là vật gì? Thơm quá đi… có thể ăn được sao?
Tâm tình lo sợ, Dương Mĩ Cát không nhịn được liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, sau đó cắn một ngụm Hải Lệ Bao.
Trong chớp mắt, đôi mắt nàng lập tức trừng lớn, trừng đến tròn xoe, chỗ sâu trong đôi mắt tràn ngập khó tin.
Quả thật rất ngon!
Nàng chưa từng nếm thử vật mỹ vị như vậy!
A ô a ô…
Sau khi ăn một ngụm Hải Lệ Bao, Dương Mĩ Cát căn bản không thể ngừng lại được, mấy ngụm đã ăn hết cả một cái Hải Lệ Bao.
Khi nàng cắn vào hải lệ tràn ngập trong Hải Lệ Bao kia, nàng cảm động muốn rơi nước mắt.
Từ nhỏ đến lớn đều ở Thiên Lam Thành, chỉ được ăn Ích Cốc Đan nhiều vị. Quán ăn của Thiên Lam Thành gần như đã bị đóng cửa hết, chỉ còn lại quán ăn Vân Lam này của nàng còn kéo dài chút hơi tàn.
Nhưng quán ăn Vân Lam căn bản không có đầu bếp… làm sao có thể nấu ra món ăn mỹ vị. Cho nên nàng thật đã lâu không được ăn mỹ vị khiến người ta cảm động muốn khóc như vậy.
Thân hình to con của Dương Mĩ Cát ăn đến run rẩy, giống như đang nức nở, cảm động vạn phần.
- Ngươi hẳn là cũng nghe thấy rồi… lời nói của người kia lúc rời đi.
Bộ Phương nhìn thấy Dương Mĩ Cát ăn đến cảm động vạn phần, nói.
Dương Mĩ Cát sửng sốt, sắc mặt lần nữa trở nên ảm đạm.
- Đúng vậy, đợi đến lúc chung quanh quán ăn mọc ra thêm nhiều cửa hàng đan dược bán Ích Cốc Đan nhiều vị, đến lúc đó quán ăn Vân Lam thật sẽ trở thành trò cười của mọi người.
Dương Mĩ Cát chua sót vạn phần.
Nàng kỳ thật biết bản thân căn bản không có thiên phú làm đầu bếp. Nàng mở quán ăn này, tất cả đều dựa vào tín ngưỡng để tiếp tục chống đỡ.
Quả đúng như lời Nam Cung Minh nói, thiên phú của nàng là luyện đan. Nàng chính là đệ tử của Huyền Bi đại sự, Luyện Đan Sư tam văn.
- Ngươi muốn quán ăn Vân Lam này trở thành trò cười mọi người nhạo báng sao?
Bộ Phương nghiêm túc nói.
Dương Mĩ Cát sửng sốt, cảm xúc bỗng nhiên tương đối kích động.
- Ta đương nhiên không muốn! Đây là tâm huyết của cha ta, ta như thế nào có thể làm cho quán ăn Vân Lam trở thành trò cười trong Thiên Lam Thành!
- Nhưng… ở Thiên Lam Thành, quán ăn thật không thể mở cửa.
Sau khi Dương Mĩ Cát xúc động, lại bị bất đắc dĩ vô tận bao trùm.
Bộ Phương liếc mắt nhìn chung quanh quán ăn Vân Lam, trong lòng có chút hài lòng. Hắn vẫn luôn tìm một quán ăn mặt tiền, quán ăn Vân Lam này không phải thích hợp nhất sao?
- Ta có biện pháp để quán ăn Vân Lam không trở thành trò cười của người Thiên Lam Thành.
Bộ Phương nghiêm nghị nói với Dương Mĩ Cát.
- Biện pháp gì?
Thân hình to con của Dương Mĩ Cát run lên, đột nhiên hưng phấn hỏi.
Bộ Phương cũng không vội trả lời, mà khoanh tay lên, bước đi thong thả vài bước trong tiểu điếm, cuối cùng mới miệng nói:
- Chỉ cần ngươi chuyển nhượng quán ăn Vân Lam này cho ta.
Dương Mĩ Cát ngẩn ngơ, sau đó trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ:
- Ngươi cũng là người muốn đến chiếm quán ăn Vân Lam của ta hay sao? Ngươi muốn mở cửa hàng đan dược? Dương Mĩ Cát ta tuyệt đối không cho phép!
Nàng thật không ngờ Bộ Phương lại có ý đồ với quán ăn Vân Lam, điều này làm nàng phẫn nộ, có cảm giác bị lừa gạt.
Nhưng mà Bộ Phương cũng tỏ ra cổ quái nhìn lại nàng.
- Ai nói với ngươi ta muốn mở cửa hàng đan dược? Ta mở… chính là quán ăn. Nhưng mà, ta chỉ muốn trở thành ông chủ của quán ăn…
Bộ Phương thản nhiên nói.
Nhiệm vụ hệ thống giao cho hắn là mở một chi nhánh, hắn phải là ông chủ của quán ăn. Cho nên Bộ Phương nếu muốn trợ giúp quán ăn Vân Lam, hắn nhất định phải trở thành ông chủ quán ăn này.
Kỳ thật đối với Dương Mĩ Cát, đây cũng là một chuyện tốt.
Bộ Phương có thể nhìn ra, Dương Mĩ Cát kỳ thật cũng không thích hợp mở quán ăn.
- Ngươi nếu muốn mở quán ăn! Được, ta đáp ứng ngươi! Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!
Vượt ngoài dự kiến của Bộ Phương, vốn nghĩ rằng Dương Mĩ Cát sẽ cự tuyệt, thật không ngờ nàng lại lập tức đáp ứng.
Bộ Phương cũng hơi bất ngờ.
- Nói đi, điều kiện gì?
Bộ Phương nói.
Dương Mĩ Cát hưng phấn đến cả người run lên:
- Điều kiện thứ nhất, tên quán ăn phải tiếp tục là quán ăn Vân Lam. Điều kiện thứ hai… ngươi nếu không thể cứu sống quán ăn của ta, cuối cùng vẫn phải trả lại quán ăn cho ta!
Bộ Phương nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Dương Mĩ Cát thật sâu.
Cuối cùng mới mở miệng nói:
- Được.
- Nhưng mà… ngươi có thể không có cơ hội đòi lại quán ăn này rồi.
- Hơn nữa, ngươi sẽ phát hiện, cuối cùng không thể tiếp tục mở cửa nữa không phải quán ăn mà là cửa hàng đan dược… chung quanh đây.