MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI


Bộ Phương và Nam Cung Vô Khuyết trở về tiểu điếm, Nam Cung Vô Khuyết hiện giờ xem như bị gia tộc Nam Cung trục xuất rồi, không còn chỗ ở, ngay cả danh ngạch trong Đan Tháp cũng bị lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc kia gạch bỏ.

Đan Tháp cũng không thể đi, cho nên Nam Cung Vô Khuyết hiện giờ chỉ có thể đi theo Bộ Phương.
- Chúng ta chuẩn bị một chút, Truyền Tống Trận sẽ mở ra lúc hai vầng trăng sáng giao hòa, khi đó chúng ta có thể tiến vào bí cảnh Vân Hải.
Nam Cung Vân Hải sau khi trở về tiểu điếm, trực tiếp kéo ghế dựa, ngồi bắt chéo chân, nói.
Bộ Phương nhàn nhạt nhìn hắn.

Nam Cung Vô Khuyết lúc này mới cảm thấy vài phần không được tự nhiên, thả chân xuống.
- Lão Bộ à, ngươi thật sự muốn đi vào bên trong bí cảnh sao?
Nam Cung Vô Khuyết trịnh trọng nói.
- Là thật.
Bộ Phương kéo một cái ghế dựa khác, nằm dài trên ghế, trả lời.
Đây là nhiệm vụ hệ thống, hơn nữa liên quan đến Phật Nhảy Tường thiên phẩm, cho nên Bộ Phương không thể không đi.

Đương nhiên, cho dù là vì Phật Nhảy Tường hắn cũng phải đi vào trong đó.

Một phần Phật Nhảy Tường nhân phẩm đã đáng giá một vạn nguyên tinh, cũng xem như thật đắt đỏ.
Nhưng… Bộ Phương có hơi không cam lòng.

Dù sao, trải qua buôn bán nhiều ngày như vậy, Bộ Phương phát hiện trình độ tiêu xài của Thiên Lam Thành này cao hơn Thanh Phong Đế Đô kia một bậc lớn.

Mỗi ngày hắn chỉ làm hai phần Phật Nhảy Tường, nhưng mỗi ngày đều có người gọi món Phật Nhảy Tường.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất trong chuyện này vẫn là tư vị của Phật Nhảy Tường quá mức hấp dẫn người.

Nhưng nói gì thì nói… trình độ tiêu xài của Thiên Lam Thành rất cao cũng là sự thật không thể chối cãi.

Vì có thể tăng lên tu vi nhanh chóng, Bộ Phương phải nghiên cứu ra món ăn càng đắt đỏ hơn.

Phật Nhảy Tường nhân phẩm kỳ thật đã không thể để Bộ Phương thỏa mãn.


Mục tiêu của hắn là tập trung vào Phật Nhảy Tường thiên phẩm.

Hắn tin tưởng, Phật Nhảy Tường thiên phẩm tuyệt đối sẽ không khiến hắn thất vọng.
- Haiz… nhưng ngươi một khi tiến vào bí cảnh Vân Hải, tuyệt đối sẽ phi thường nguy hiểm.
Nam Cung Vô Khuyết thở dài một tiếng.
- Ngươi hẳn càng nguy hiểm hơn ta đi.
Bộ Phương nghiêm túc nhìn Nam Cung Vô Khuyết nói.
Nam Cung Vô Khuyết nhất thời cứng đờ, Bộ Phương nói không sai, người Thiên Lam Thành hiện giờ muốn giết chết hắn cũng không ít.
Trước không nói đến lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc kia, cho dù là Lâm gia hay Trương gia… đừng thấy hai nhà này lúc trước trợ giúp hắn như vậy, nhưng một khi tiến vào trong bí cảnh, tuyệt đối sẽ ra tay hận độc, diệt trừ hắn.
Dù sao so với lão cẩu Nam Cung Huyền Hạc kia, thiên phú của Nam Cung Vô Khuyết càng thêm đáng sợ.
Một khi hắn càng tiến bộ, đó sẽ là ác mộng của Lâm gia và Trương gia.

Hơn nữa, hiện giờ cũng là cơ hội tốt nhất diệt trừ Nam Cung Vô Khuyết.

Một khi bỏ qua thời cơ này, lần nữa muốn động thủ, vậy phải cân nhắc nhiều hơn vài phần.

Được rồi… Nam Cung Vô Khuyết cảm thấy bản thân nói gì cũng là nói vô ích.

Lão Bộ nhìn việc thấu triệt vấn đề hơn hắn nhiều.
Bỗng nhiên, hắn dường như nhớ đến cái gì, ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía Bộ Phương, nói:
- Lão Bộ à, mì sợi lần trước ngươi làm còn không hả? Mì sợi kia vậy mà có thể tăng cường sức chiến đấu của ta, quả thật khó có thể tin nổi! Còn hiệu quả hơn linh đan nhất văn ta luyện chế! Hơn nữa… vậy mà không có tác dụng phụ nào!
Nhớ tới bát mì sợi kia, tuy mì sợi này cay nóng vô cùng.

Nhưng… sau khi ăn mì sợi, sức chiến đấu của hắn tăng vọt là sự thật.

Chủ yếu là không có tác dụng phụ, nếu chỉ có tác dụng phụ là sưng miệng… vậy Nam Cung Vô Khuyết nguyện ý mỗi ngày đều ăn cay đến sưng miệng.
- Lần này có đồ tốt, ngươi đợi ở bên ngoài đi, ta muốn đi làm món ăn mới, chuẩn bị tiến vào bí cảnh.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Nam Cung Vô Khuyết, xoay người đi vào trong phòng bếp, chỉ sau chốc lát lập tức biến mất không thấy bóng dáng.


Món ăn mới?
Ánh mắt Nam Cung Vô Khuyết nhất thời sáng ngời, thập phần hưng phấn.
- Thịt viên Đại Lực Ngưu, món ăn tính công năng, sau khi sử dụng có thể tăng cường gấp ba lần lực lượng thân thể của người ăn, nháy mắt có thể bạo phát lực lượng gấp ba lần… có thể tiến hành bố trí trận pháp mỹ thực, có thể ăn kết hợp Bạo Nổ Ramen.

Ăn một mình sẽ không có tác dụng phụ, nếu ăn kết hợp với nhau, sẽ khiến người ăn suy yếu ba canh giờ.
Phía trước bàn nấu ăn, Bộ Phương an tĩnh đứng.

Trong đầu hắn nghĩ đến thông tin của món ăn tính công năng mới nhất, thịt viên Đại Lực Ngưu.

Không thể không nói, trong lòng Bộ Phương muốn chê bai nhất là năng lực đặt tên của hệ thống này thật rác rưởi.

Thịt viên Đại Lực Ngưu… vừa nghe đã khiến người ta không muốn ăn.

Đại Lực tạo kỳ tích sao… cái tên đỏm dáng như vậy.
Phương thức làm ra thịt viên Đại Lực Ngưu kỳ thật cũng không khó khăn bao nhiêu, không sai biệt lắm với phương thức làm thịt bò viên thông thường.

Nhưng chỗ bất đồng là việc lựa chọn nguyên liệu nấu ăn.

Nguyên liệu nấu ăn lần này là do hệ thống cung cấp, nhờ vậy mà giảm bớt đi không ít phiền toái.
Lấy ra Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao, trong lòng Bộ Phương nghĩ đến phương thức thi triển Bá Vương Thập Tam Đao kia.

Kỳ thật, muốn thi triển Bá Vương Thập Tam Đao, phải luyện tập đao công Lưu Tinh đến đỉnh phong, chỉ có đao công Lưu Tinh đạt đến đỉnh phong, mới có thể tham ngộ Bá Vương Thập Tam Đao.
Bởi vì đao công đã không còn kỹ thuật đao công thông thường.

Là một loại đao công chú trọng khí thế.

Khí thế như thế nào? Loại vật này, Bộ Phương kỳ thật cũng không quá hiểu rõ, hắn cần phải tự mình tìm hiểu.

Mỗi một cường giả đều có khí thế riêng của bản thân, mà khí thế của mỗi người đều hơi bất đồng.
Cái này kỳ thật có khác biệt với uy lực áp chế.
Uy lực áp chế đơn thuần là một loại áp lực sử dụng lực lượng chân khí dẫn dắt, áp lực này đối với người có tu vi tương đối thấp sẽ có tác dụng tuyệt đối.

Nhưng đối với người tu vi vượt trội thì hầu như không còn tác dụng gì.

Nhưng khí thế lại bất đồng.

Một người nếu như có khí thế, tinh khí thần cả người cũng sẽ bất đồng.
Kiếm khách vì sao được gọi là kiếm khách, bởi vì mỗi người đều đang học tập thế, mỗi người bọn họ đều là cao thủ sử dụng thế.  Kiếm ý cũng là một loại thế, là thế độc nhất vô nhị của kiếm khách.

Một khi kiếm khách ngưng tụ kiếm ý, đó là một loại bộc lộ tài năng, cảm giác chưa từng có trước đây, loại cảm giác này khiến người ta cảm thấy phi thường phong duệ.
Bộ Phương hiện giờ phải ngưng tụ là thế thuộc về Bá Vương Thập Tam Đao.

Đây là một quá trình tương đối khó khăn.
Bắt xuống Tiểu Bì trên vai, đặt lên bàn nấu ăn.
Bộ Phương nắm chặt Long Cốt Thái Đao, híp mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Bì.
- Tiểu Bì, ta sắp thi triển thế, ngươi đừng sợ, sợ thì nằm trở về vai ta…
Bộ Phương nghiêm nghị nói.
Khẩu khí thật sự không nhỏ.
Tiểu Bì lầm bầm trong miệng, vung vẫy càng lưỡi liềm, dường như có hơi hưng phấn.
Bá Vương Thập Tam Đao, thế bá vương, đao đệ nhất!
Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao xoay tròn nhanh trong tay Bộ Phương, múa đao liên tục, khốc huyễn vô cùng.

Người bình thường nếu nhìn chằm chằm có thể bị hoa mắt.
Rầm!
Thi triển một lúc lâu, sau đao công huyễn khốc, Bộ Phương ngừng múa đao, cầm chắc chuôi đao.
Tiểu Bì nằm dài trên bàn, rướn nửa người lên, chớp đôi mắt kép, hơi đong đưa càng lưỡi liềm, tỏ vẻ nội tâm nó lúc này hoàn toàn không hề dao động…
- Hửm?
Bộ Phương nheo mắt.
Hiệu quả quá yếu sao? Vậy thêm một lần nữa… Tiểu Bì, nếu bị dọa, ngàn vạn lần đừng cố gắng gượng.
Xoát xoát xoát!
Ầm!
Lại hung hăng cầm chuôi đao, Bộ Phương cảm thấy bản thân lúc này hẳn là thật ngầu.

Đao công hắn thi triển xuất thần nhập hóa, thái đao giống như đã hòa hợp thành một thể với hắn.
Bộ Phương múa may thành sóng to gió lớn.
Tiểu Bì lại xem thật bình tĩnh… vung vẫy càng lưỡi liềm, tỏ vẻ nội tâm vẫn không hề dao đông như trước…
Bộ Phương thu hồi lại thái đao, mặt không chút thay đổi liếc nhìn Tiểu Bì không hề nể mặt hắn, rồi sau đó lần nữa trở về bờ vai hắn nằm dài, hắn bắt đầu xử lý thịt bò và chế tác thịt viên Đại Lực Ngưu.
Thế bá vương gì đó từ từ sẽ đến.
Ùng ục ùng ục…
Sóng nhiệt cuồn cuộn bắt đầu khởi động từ trong Huyền Vũ Oa, nước suối Thiên Sơn mát lạnh, sau khi đun nóng, vị ngọt lan tỏa khiến Bộ Phương trầm mê.
Đổ thịt bò tươi đã xử lý xong vào trong nồi.
Một tiếng thùng thùng vang lên.
Thịt bò viên rơi vào trong nồi, bắt đầu quay cuồng theo sóng nước.
Màu sắc đỏ tươi lập tức biến thành màu thịt phấn nộn.
Chỉ trong chốc lát, có một loại mùi thịt đơn thuần lan tỏa, đây là mùi hương độc nhất vô nhị của thịt bò.
Bộ Phương thật hưởng thụ hương vị này.
Múc một chén thịt bò viên từ trong nồi, thịt bò viên này giống như sống lại, mặt ngoài dường như lóe ra quang hoa, lưu quang tràn ngập màu sắc, phi thường lóa mắt.
Linh khí, hương khí đồng thời bay bổng lượn lờ ở mặt ngoài viên thịt bò.
Không có thêm gia vị nào khác, chỉ một viên thịt bò nguyên chất, Bộ Phương vừa nhìn vừa gật đầu.
Đừng thấy chỉ là một viên thịt bò, trông có vẻ đơn giản như vậy nhưng chỉ có Bộ Phương mới rõ ràng nhất, hắn đã tiêu phí bao nhiêu tinh thần.
Khống chế chân khí khiến linh khi lan tỏa kết hợp hoàn mỹ với thịt viên, hơn nữa còn không được phân tán.

Khó khăn này thật sự hơi lớn.
Ngửi thật sâu, Bộ phương bưng chén thịt bò viên ra khỏi phòng bếp, đi vào trong tiểu điếm.
Rốt cục đợi được ngươi rồi.

Nam Cung Vô Khuyết chờ đợi đến mức mòn mỏi, rốt cục nhìn thấy Bộ Phương bưng món ăn ra khỏi phòng bếp.

Hắn cũng thật có chút chờ mong, không biết món ăn mới lần này của Bộ Phương là cái gì.
Món ăn mới của lão Bộ… hắn sẽ không làm bản thân thất vọng chứ?
Nam Cung Vô Khuyết suy nghĩ trong lòng.
Sau đó hắn phát hiện Bộ Phương đặt một chén sứ trước mặt hắn.

Ở trong chén sứ này là từng viên thịt bò tản ra linh khí và mùi hương, tỏa ra lưu quang đầy màu sắc.
Tuy thịt viên này rất xinh đẹp nhưng… đây con mẹ nó không phải chỉ là thịt viên thôi sao? Con mẹ nó này cũng xem như là một món ăn sao?
 


Bình luận

Truyện đang đọc