MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI

A Lỗ nhìn cái đĩa sứ Thanh Hoa trước mặt con chó đen kia, là một đĩa xương sườn được hấp chín màu đỏ cam nóng hôi hổi, cả người hắn đều ngây dại, hơi giật mình nhìn, bàn tay đang cầm đùi gà mới cắn được một ngụm cũng đơ ra, quên nhai cả thịt trong miệng.

Xương sườn hấp thật sự quá thơm, còn thơm nức hơn nhiều thịt nướng của lão nhân dạy bọn họ trù nghệ ở Thanh Dương trấn, dưới mùi hương đó, A Lỗ cảm thấy đùi gà trong tay mình trở nên hơi nhạt nhẽo vô vị.

A Lỗ nhìn thoáng qua đùi gà trong tay, sau đó há miệng, nhét đùi gà vào trong, nhai nhồm nhoàm mấy cái rồi nuốt xuống.

Con chó đen đang chuẩn bị một mình thưởng thức món sườn hấp của nó, đột nhiên  rùng mình một cái, ngẩng đầu chó lên nhìn, liền phát hiện ánh nhìn chằm chằm của A Lỗ, trong ánh mắt kia là tham lam cùng khát vọng chỗ sườn hấp trước mặt mình.

Nhân loại này lại dám mơ tưởng tới sườn hấp của chó ta sao?!

Tiểu Hắc tức giận đứng lên, thân thể vừa chuyển động liền che mất sườn hấp, dùng mông chỉa vào mặt A Lỗ. Nó quẫy cái đuôi chó, trông cực kì kiêu ngạo.

Tầm mắt A Lỗ bị ngăn trở, lập tức có chút miễn cưỡng không tiếp tục nhìn nữa. Hắn chép miệng, đầu lưỡi liếm quanh miệng một vòng, như muốn liếm qua một lần mùi sườn hấp trong không khí.

- Thu lưỡi lại, đừng có y như mấy tên đầu bếp chưa hiểu việc đời kia chứ? Ngươi như thế này thì đừng có bao giờ nói với người khác ngươi là đệ đệ ta đó!

A Uy nhíu mày, gương mặt gần như nhăn nhúm lại, ra vẻ cực kì chán ghét. Tuy rằng hắn phải công nhận mùi thơm của món sườn hấp này rất... Nhưng động tác của hắn cũng không có quá mức như A Lỗ.

Bộ Phương nghe được tiếng động ở phía sau liền xoay người, khẽ nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn hai kẻ quái dị kia.

Một người cực kì mập mặc tạp dề, và một người gầy đét cõng một cái nồi đen to đùng...

Hành xử khác người như vậy, bọn họ muốn tới kiếm chuyện sao?

- Các ngươi là ai?

Bộ Phương lạnh nhạt hỏi.

A Lỗ bị A Uy quát lớn, lập tức tiếc nuối rụt lưỡi lại, vẫn còn ở trong dư vị của món sườn hấp kia.

A Uy liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, có chút nghi hoặc, nghi ngờ đánh giá trên dưới Bộ Phương một vòng mới mở miệng nói:

- Ngươi làm món sườn hấp này?

Sắc hương vị đều đầy đủ, đều không cẩn thận quan sát, A Uy quả thật dám kết luận, đây chính là một đĩa sườn hấp kinh điển và ưu tú.

Thế nhưng cái tên đầu bếp ở trước mắt nhìn còn trẻ hơn bọn họ lại có thể nấu ra một đĩa sườn hấp không đơn giản như thế? Không có khả năng... A Uy theo bản năng lắc đầu.

Hắn rất tự tin đối với trù nghệ bản thân, sau khi chịu đựng sự huấn luyện của lão nhân, trình độ trù nghệ của hắn đã thăng tiến cực nhanh, đầu bếp bình thường tuyệt đối không bằng được.

- Ta không tin, ngươi gạt ta... Đi gọi đầu bếp chân chính ra đây.

A Uy liếc Bộ Phương một cái, nói.

Bộ Phương sửng sốt, nhìn A Uy như thể đang nhìn một thằng ngu, cái gì mà đi gọi đầu bếp chân chính ra đây? Bộ Phương hắn đã đứng ở nơi này, còn muốn tìm ai?

Bộ Phương tức khắc lười để ý mấy cái tên gây sự vô cớ này, hắn xoay người bước vào bên trong tiểu điếm, đi về hướng phòng bếp.

A Uy nhìn bóng dáng Bộ Phương, mày cũng nhíu lại, chẳng lẽ hắn lầm? Ánh mắt câm lặng khi Bộ Phương xoay người lúc nãy khiến hắn có chút hoài nghi nhân sinh...

- Đi, A Lỗ, chúng ta vào tiệm gặp.

A Uy nói, cái cằm nhọn hếch lên, cười như không cười:

- Không nghĩ tới vừa đến đế đô lại có thể gặp một tiểu điếm thú vị như vậy.

A Uy lo nói một mình, nhưng cả nửa ngày cũng không nghe ai đáp lại, lập tức hồ nghi quay đầu nhìn thử, chỉ thấy A Lỗ đang cẩn thận bước từng bước nhỏ về phía tiểu Hắc, còn không ngừng dùng tay móc mấy cái đùi gà từ trong tạp dề của mỉnh ra.

- Chó con đáng yên, lấy hai cái đùi gà đổi một cục sườn của ngươi được không? Hai cái không đủ hả? Vậy ba cái? Bốn thì sao?

A Lỗ mấp máy môi, thịt mỡ trên mặt cũng run run, hắn thật sự đã bị hương thơm mê người của món sườn hấp này khiến cho thần hồn điên đảo, chuyện A Lỗ thích nhất chính là ăn, đặc biệt là đối với các loại thịt, vô cùng mẫn cảm.

- Đổi muội ngươi ấy! Mau đi vào cho ta!

A Uy vừa quay đầu nhìn liền thấy được một màn này, thiếu chút nữa nổ tung cả phổi do tức quá, lập tức giận dữ hét lên.

A Lỗ nghe được tiếng rống giận của A Uy, vẫn có chút không nỡ mà đi về phía A Uy, cuối cùng hai người đều bước vào bên trong tiểu điếm.

Cách bài trí của tiểu điếm rất ấm áp, ít nhất để lại ấn tượng đầu tiên rất tốt cho A Lỗ cùng A Uy. Đặc biệt là tiểu điếm hết sức sạch sẽ, cảm giác không dính bụi trần kia quả thực làm hắn vui thích.

- Ca... Ca! Ngươi mau xem thực đơn phía sau ngươi kìa!

Một tay A Lỗ nhét hết bốn cái đùi gà vào trong miệng mình, hơi tức giận cắn xuống. Rắc một tiếng, bốn cái đùi gà đều bị hắn nuốt xuống, sau đó mới nói.

A Uy nghe vậy xoay người nhìn, chỉ trong chốc lát đã nhướng mày, trực tiếp bật thốt lên mắng một câu:

- Ta phi... Tiểu điếm này thật hắc mà, so với cửa hàng chúng ta mở còn hắc hơn!

Cửa hàng bọn họ mở ở Thanh Dương trấn vì tọa lạc ở nơi giao lộ hoang dã, cho nên đồ ăn hết sức sang quý. Nhưng cái sang quý của bọn họ cũng có lí của nó.

Nguyên liệu nấu ăn tạo nên món ăn đều là linh thú và linh dược do bọn họ tự mình vào nơi hoang dã tìm kiếm về. Hơn nữa dưới sự tỉ mỉ nấu nướng của bọn họ, thậm chí có thể giữ lại toàn bộ linh khí của nguyên liệu nấu ăn, không chỉ hương vị thơm ngon, còn có tác dụng trợ giúp cho việc tu hành, đây mới là nguyên nhân khiến bọn họ bán đắt.

Nhưng đồ ăn của tiểu điếm này dựa vào cái gì cũng bán đắt như vậy? Chẳng lẽ lão bản của tiểu điếm cũng tự mình đến nơi hoang dã tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn?

Nhưng cho dù có tự mình tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn đi nữa, giá cả này thật sự cũng có chút quá đắt rồi. Trong cửa hàng bọn họ cũng có một vài món đáng giá Nguyên Tinh, nhưng chỉ là một hai món mà thôi, còn ở tiếu điếm  đây... Toàn đều dùng Nguyên Tinh chi trả.

Lộc cộc.

A Uy có chút không phục.

- Lão bản người đâu?! Ta muốn chút đồ ăn!

A Uy hô.

Bộ Phương chậm rãi đi ra từ trong phòng bếp, liếc mắt nhìn A Uy một cái, sự căm giận bất bình của đối phương hoàn toàn được biểu lộ ở trên mặt, còn mang theo vài phần khiêu khích nữa.

- Ờ, muốn cái gì, nói đi.

Bộ Phương mặt không biểu tình.

- Ca, ta muốn ăn sườn hấp! Rất muốn ăn...

A Lỗ ở một bên, nói năng không rõ.

- Đừng có vừa ăn cái gì vừa nói chuyện với ta!

A Uy liếc mắt nhìn A Lỗ một cái, âm thầm oán trách. Nói thật, lời của A Lỗ khiến hắn có chút động lòng, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

- Tới hai phần cơm chiên trứng. Đồ ăn đơn giản nhất mới có thể nhìn ra trình độ của đầu bếp... Còn nữa, sườn hấp đắt như thế, nếu ăn không ngon, tiền này của ta liền tiêu phí rồi!

A Uy nói.

Bộ Phương nhìn hai huynh đệ kì lạ này một cái, khẽ nhếch miệng, cũng không nói gì thêm, chỉ nói chờ một lát rồi một lần nữa bước vào trong phòng bếp.

A Lỗ cùng A Uy tìm vị trí ngồi xuống.

Tuy rằng nói hoàn cảnh bên trong tiểu điếm khác hẳn so với hoàn cảnh bên ngoài như trời với đất, khiến trong lòng bọn họ ngập tràn ấm áp, nhưng kỳ thật tiểu điếm này không hề trang hoàng quá mức xa hoa, cũng y như một tiểu điếm hết sức bình thường khác.

- Ca, Xuân Nguyên Tiết nhà người ta đều ăn thịt cá, chúng ta lại ở trong tiểu điếm này ăn cơm chiên trứng khô không khốc... Nếu không chúng ta lại thêm một phần sườn hấp đi? Bằng không thịt kho tàu cũng được...

A Lỗ lại là nuốt thêm một cái đùi gà, nói.

- Hừ... Ngươi thật sự muốn cống hiến hết toàn bộ Nguyên Tinh trong hầu bao cho tiểu điếm này hay sao? Ngươi có phải đồ ngốc không đấy?!

A Uy cười lạnh nói.

Hắn vác cái nồi đen lớn ngồi ở trên ghế, thở hổn hển không thôi.

Trên mặt A Lỗ lập tức lộ rõ sự thất vọng, thịt mỡ run run, ăn thịt không nổi nữa... Quá thương tâm, A Lỗ nói thầm, sau đó lôi thêm hai cái đùi gà ra nhét vào trong miệng, hung hăng cắn.

Bỗng nhiên, âm thanh nhấm nuốt trong miệng hắn đột nhiên ngừng hẳn lại, cái mũi mập mạp nhúc nhích kịch liệt, ánh mắt nở rộ ánh sao, nhìn về phía phòng bếp.

Chỗ đó, có một thân ảnh gầy ốm đang bưng hai dĩa cơm chiên trứng nóng hôi hổi đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc