MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI


Quang mang màu vàng tiêu tán, mang theo từng tầng sương máu.

Sương máu nồng đậm lan tỏa mà không tiêu tan, thân hình Tiểu Bì lảo đảo trên không trung, cuối cùng quay trở về đỉnh đầu của Tiểu Bạch, nằm dài lên.
Nam Cung Huyền Ưng trừng lớn mắt, trong đôi mắt chỉ toàn là đờ đẫn và không thể tin nổi.

Hắn cứng ngắc cúi đầu, nhìn lỗ máu chi chít trên người mình, u sầu phun ra một ngụm máu tươi.

Hơi thở của hắn trong nháy mắt uể oải, hoàn toàn không còn sức sống.
Vì sao… vì sao lại như vậy?
Hắn vậy mà chết trong tay một con tôm.

Dược hiệu của đan dược còn chưa phát huy, thân hình đã bị xuyên thủng, máu bắn ra tung tóe, ngay cả trái tim cũng bị đâm nát, hoàn toàn không còn khả năng sống sót.

Hắn sống không nổi nữa.
Phụt phụt…
Liên tục ho ra máu tươi, thân hình Nam Cung Huyền Ưng run rẩy kịch liệt.

Bên trong lỗ máu không ngừng chảy máu tươi ào ào.

Bùm một tiếng, cả người hắn quỳ rạp trên mặt đất, cuối cùng ngã sóng soài xuống đất.

Hơi thở nhanh chóng biến mất.
Phía trên vòm trời, trận mưa rơi một đêm cuối cùng cũng ngừng lại.
Mây đen giống như bị làn gió vô hình thổi tán, từng giọt mưa cũng biến mất.
Tiểu Bạch nâng tay lên, gãi đầu tròn vo của mình, lại đụng đến Tiểu Bì, lập tức bắt thằng nhóc này xuống, sau khi đặt lên vai mình, đôi mắt Tiểu Bạch hóa thành màu tím, xoay người đi tới tiểu điếm.
Tiểu Bì cuộn tròn mấy vòng lại quay trở về đỉnh đầu của Tiểu Bạch, tìm một vị trí thoải mái nằm sấp xuống, ngủ khò khò thật sâu.
Sự việc dường như đã kết thúc rồi…

Người của gia tộc Nam Cung tiến đến bắt Nam Cung Vô Khuyết hầu như toàn quân bị diệt.
Chuyện này không ai tưởng tượng nổi.
Bởi vì Nam Cung Vô Khuyết đã trọng thương, người của gia tộc Nam Cung căn bản không biết sẽ có việc ngoài ý muốn xảy ra.

Huống chi còn do cường giả Thần Thể Cảnh đã phá vỡ hai sợi gông xiềng Chí Tôn ra tay, căn bản là chuyện tình chắc chắn.

Nhưng việc ngoài ý muốn xuất hiện cũng khiến tất cả mọi người bất ngờ.
Một quán ăn hoàn toàn không được gia tộc Nam Cung để mắt, vậy mà tiêu diệt toàn bộ người bọn họ phái đi.
Có thể tưởng tượng, chuyện này nếu truyền về gia tộc Nam Cung, rốt cục sẽ tạo ra bao nhiêu sóng gió.
Bộ Phương liếc mắt nhìn thi thể của Nam Cung Huyền Ưng, hơi thở sinh mệnh của người này đã hoàn toàn biến mất, không sống nổi nữa.
Bộ Phương đi ra khỏi tiểu điếm, chậm rãi đi ngang qua vùng phế tích.
Đá văng một tảng đá vụn, lộ ra thân ảnh bên dưới.

Nam Cung Vô Khuyết bán khỏa thân, trên người tràn ngập vết thương, hơi thở yếu ớt.

Môi hắn sưng phồng, nằm trong phế tích… ngủ thật say.

Hắn thật sự quá mệt mỏi rồi, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy.
Bộ Phương nhìn thấy Nam Cung Vô Khuyết ngủ say khò khò, khóe miệng không nhịn được giật mạnh… Hắn còn tưởng rằng Nam Cung Vô Khuyết bị Nam Cung Huyền Ưng đá một cước đã chết rồi.

Kết quả người này chỉ đang ngủ, còn ngủ ngon như vậy, mệnh cũng thật cứng mà.
Nâng Nam Cung Vô Khuyết đứng dậy khỏi mặt đất, Bộ Phương mang hắn vào trong tiểu điếm.
Bang…
Một tiếng vang nhỏ.
Đại môn thanh đồng đóng lại, đóng thật kín.
……..
Bên ngoài tiểu điếm thập phần an tĩnh, mây đen trên bầu trời đã tán đi hoàn toàn, mưa cũng dần dần biến mất, gió thổi chầm chậm, mang theo hàn ý của đêm khuya, bao phủ khắp nơi.
Thi thể Nam Cung Huyền Ưng ngã trên mặt đất, không còn chút hơi thở nào, có vẻ thập phần thê lương.

Mặt đất xung quanh vỡ nát, dần dần khôi phục lại nhờ vào bảo hộ của trận pháp Thiên Lam Thành, vết nứt cũng từ từ khép lại.
Nhưng thi thể của Nam Cung Huyền Ưng lại nằm trơ trọi trên mặt đất, cũng không ai xuất hiện nhặt xác hắn.
Cọt kẹt.
Thanh âm dẫm nát đá vụn vang vọng, sau đó bên trong màn đêm, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện.

Thân ảnh này khoác hắc bào, nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng sau lưng thân ảnh này cõng theo một rương thanh đồng thật lớn.
Quang mang đỏ tươi lóe sáng dưới hắc bào, thập phần dọa người.
- Con rối… có vẻ thần kỳ? Không phải con rối của Khôi Tông ta… nhưng lại mạnh như vậy… cũng hơi tò mò a.
Thanh âm khàn khàn vang vọng, quanh quẩn bốn phía.
Thân ảnh này nở nụ cười lành lạnh, tiếng cười này giống như tiếng sắt thép ma sát vào nhau, vang vọng bốn phía, khiến người ta sởn cả gai ốc.
- Nhưng mà vẫn còn may… lại để lại cho ta một thi thể Thần Thể Cảnh… Nhị trưởng lão gia tộc Nam Cung, khặc khặc khặc… Nếu ở trong bí cảnh, người của gia tộc Nam Cung nhìn thấy con rối này thì sẽ như thế nào đây?
Thanh ảnh hắn đứng bên cạnh thi thể của Nam Cung Huyền Ưng.
Bả vai cử động mạnh, sau đó rương thanh đồng kia đập mạnh lên mặt đất, cả mặt đất đều rung chuyển kịch liệt.
Cót két…
Mở ra nắp rương thanh đồng, một thanh âm cũ kỹ vang vọng.
Một luồng hơi thở âm trầm truyền ra từ trong rương thanh đồng.
Một đôi tay vươn mạnh ra, bắt lấy bàn chân Nam Cung Huyền Ưng nằm trên mặt đất, kéo vào trong rương thanh đồng.
Tiếng động gào thét vặn vẹo kêu rên lên sau khi thi thể Nam Cung Huyền Ưng tiến vào trong rương.

Giống như có gương mặt méo mó muốn lao ra khỏi rương kia.

Nhưng cường giả Khôi Tông chỉ cười khàn khàn, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng búng lên đầu Nam Cung Huyền Ưng.
Một tiếng bang vang lên.
Thi thể Nam Cung Huyền Ưng hoàn toàn bị kéo vào bên trong, che nắp rương lại.
Kẽo kẹt cót két…
Giống như lại có tiếng xương cốt bị cắn vỡ giòn tan, vang vọng trong rương.


Quay người lại, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn sâu tiểu điếm đã đóng kín cửa, bóng đen này cõng rương thanh đồng đi dần về phía xa.

Thân ảnh dần dần biến mất trong bóng đêm.
Một trận gió thổi qua, đá vụn cuồn cuộn bay đầy đất, rung động rầm rầm.
………
Thiên Lam Thành, Đan Tháp.
Thân hình Dương Mĩ Cát thật cẩn thận quỳ rạp trên phía bồ đoàn màu vàng, thở cũng không dám thở mạnh.
Phía trước nàng là một lão giả râu tóc bạc phơ.
Lão giả từ từ nhắm hai mắt, hơi thở nhịp nhàng, mỗi một lần hô hấp sẽ làm chùm râu hắn nhẹ nhàng lay động.
- Lão… lão sư… con còn phải đợi trong Đan Tháp bao lâu ạ?
Dương Mĩ Cát có chút xấu hổ cử động thân mình, ngại ngùng nói.
Ngay sau đó, lão giả chậm rãi mở mắt, liếc mắt nhìn Dương Mĩ Cát một cái.
- Thiên Lam Thành hiện giờ xảy ra kịch biến, bí cảnh sắp mở ra, bí cảnh lúc này… không giống thông thường.

Vi sư sẽ đích thân mang con đi vào.

Cơ duyên lần này thầy trò chúng ta nhất định phải nắm chắc.

Cho nên… đợi đến khi bí cảnh mở ra, con mới có thể rời đi.
Bí cảnh mở ra?
Dương Mĩ Cát biến sắc, vậy chẳng phải còn một hai ngày lận sao…
- Cảm thấy buồn chán sao? Vậy đi luyện linh đan nhất văn đi, loại chuyện luyện đan này cần phải luyện nhiều, tiếp xúc nhiều.

Tu vi tự thân của con còn chưa đột phá đến Thần Thể Cảnh, con dựa vào chỉ là lực tinh thần hơn người của mình, cho nên con cần phải luyện tập nhiều hơn nữa.
Dương Mĩ Cát nhất thời cúi đầu, giống như quả cà héo.

Nhẹ nhàng dạ một tiếng.

Nàng không hiểu… bên trong bí cảnh có thể có cái gì khiến lão sư nàng coi trọng như vậy.
…….
Gia tộc Nam Cung.

Nam Cung Huyền Hạc đang hưng phấn nói chuyện với hai cao thủ Tu La Cổ Thành.

Hắn thật không ngờ cường giả của Tu La Cổ Thành vậy mà cũng đến Thiên Lam Thành.
Tu La Cổ Thành và Đan Phủ đều là thế lực hàng đầu của Tiềm Long Đại Lục.

Nhưng Tu La Cổ Thành là thế lực thần bí nhất trong những thế lực hàng đầu.

Bởi vì không ai biết địa điểm cụ thể của Tu La Cổ Thành.

Đều chỉ biết có một thế lực như vậy tồn tại, thậm chí so với Tiềm Long Vương Đình… Tu La Cổ Thành này còn thần bí hơn vài phần.
Cho nên không ít thế lực theo bản năng kính sợ Tu La Cổ Thành.

Hơn nữa cường giả từ trong đó đi ra, tu vi đều thập phần mạnh mẽ, bọn họ tự nhiên sẽ không dễ dàng đắc tội.
Cao thủ của Tu La Cổ Thành đều khoác huyết bào, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nói chuyện với Nam Cung Huyền Hạc.
Bỗng nhiên, bên ngoài gia tộc Nam Cung, một bóng người hoang mang hốt hoảng vọt vào trong, thần tình hoảng sợ nhìn về phía Nam Cung Huyền Hạc đang ngồi bên trên.
- Đại… Đại trưởng lão… chuyện lớn không thành rồi!
Đây là một cường giả Thần Thể Cảnh đã phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn.

Nội tâm hắn lúc này vô cùng hỗn loạn.
- Khẩn trương cái gì, còn ra thể thống gì nữa?
Sắc mặt Nam Cung Huyền Hạc nhất thời nghiêm lại, quát lớn nói.
Ở trước mặt cường giả Tu La Cổ Thành, hắn vẫn muốn giữ thể diện, dù sao cũng không thể để đối phương chế giễu được.
Chỉ là ngay sau đó, lời thủ vệ kia nói ra cũng khiến sắc mặt Nam Cung Huyền Hạc kịch biến.
- Đại trưởng lão… Người Nhị trưởng lão dẫn đi lùng bắt Nam Cung Vô Khuyết… toàn bộ đều đã chết rồi.

Nhị trưởng lão… cũng mất tích không thấy bóng dáng, chỉ sợ đã gặp phải bất trắc gì rồi!
Cường giả Thần Thể Cảnh này run rẩy nói.
- Cái gì?
Một tiếng ầm vang lên.
Ghế dựa dưới mông Nam Cung Huyền Hạc vỡ nát, hắn trừng lớn hai mắt, đứng thẳng dậy, hơi thở bùng nổ.
- Ngươi nói cái gì? Tất cả mọi người đuổi bắt Nam Cung Vô Khuyết đều đã chết rồi?


Bình luận

Truyện đang đọc