MỸ THỰC GIA Ở DỊ GIỚI

Sau khi tên nam nhân mê gái rời đi, nữ nhân ở cửa hàng đan dược đối diện kia hình như cũng chú ý đến cảnh tượng bên này, ánh mắt ngờ vực nhìn sang quán ăn Vân Lam đóng chặt cửa lớn kim loại.

Hôm nay quán ăn có vẻ đóng cửa sớm hơn lúc trước rất nhiều.

Trong lòng nữ nhân không tự chủ suy nghĩ.

Bỗng nhiên, tròng mắt nàng co rụt mạnh, bởi vì trong tầm mắt của nàng, tiểu điếm đóng chặt cửa kia đột nhiên có quang mang sáng chói dâng trào ra.

Trong tiểu điếm kia đang làm gì vậy?

Nữ nhân nhấp nháy mắt, trong lòng bất ngờ nổi dậy một chút hiếu kỳ.

……..

Bộ Phương hơi thán phục, hắn lần đầu tiên nhìn thấy thành quả hệ thống tu chỉnh quán ăn.

Ở trước mắt hắn, cả mặt tiền quán ăn giống như đều sáng rực lên. Quang mang sáng chói lan tỏa dần ra. Bốn vách tường của tiểu điếm đều tỏa ra quang mang trắng xóa.

Hào quang kia vô cùng chói mắt, khiến Bộ Phương không nhịn được nheo mắt lại.

Bên tai hắn có tiếng động nổ vang quanh quẩn, giống như thanh âm của những cái bàn va chạm nhau, không ngừng lượn lờ.

Bộ Phương nhìn thấy trong tiểu điếm kia lóe ra các loại bóng đen, giống như có gió xoáy thổi quét trong quán ăn. Sóng gió thổi phất nhẹ nhàng, cắt đứt dây nhung buộc tóc của Bộ Phương.

Mái tóc đen nhánh bung xõa ra, phiêu dật trong gió.

Sau hồi lâu, quang mang trong quán ăn mới dần dần tiêu tán. Sau đó nữa, một diện mạo hoàn toàn mới hiện ra trước mặt Bộ Phương.

Nhìn thấy mặt tiền quán ăn mới mẻ này, đôi mắt của Bộ Phương trong nháy mắt lóe sáng.

Diện tích trong quán ăn thật ra cũng không có biến hóa bao nhiêu, nhưng phong cách trang hoàng không sai biệt lắm với tiểu điếm Phương Phương của Thanh Phong Đế Đô. Thậm chí có thể nói còn phong cảnh hữu tình hơn.

Chỗ góc tường kia cũng trồng năm gốc cây Ngộ Đạo. Cây Ngộ Đạo này tản ra một luồng linh khí dao động, khiến đầu óc mọi người đều trở nên thanh minh.

Bộ Phương đứng bên trong quán ăn, đột nhiên có cảm giác trở về tiểu điếm ở Thanh Phong Đế Đô.

Phía trên thực đơn quán ăn, các món ăn hiển thị lên cũng xảy ra biến hóa thật lớn, lại là chỉ có ba món ăn hiển thị trên đó.

Một món là cơm chiên trứng, mười tấm nguyên tinh một phần.

Một món là Túy Bài Cốt, năm mươi nguyên tinh một phần.

Một món nữa là Phật Nhảy Tường, một vạn nguyên tinh một phần.

So sánh với thực đơn chi chít món ăn của Thanh Phong Đế Đô, món ăn của quán ăn Vân Lam này có vẻ ít ỏi hơn rất nhiều.

Chẳng qua đều là món ăn tinh phẩm, cơm chiên trứng, Túy Bài Cốt và Phật Nhảy Tường, đều là những món ăn kinh điển nhất trong tiểu điếm Phương Phương.

Nhưng Bộ Phương thật không ngờ, chỉ riêng mấy món ăn cơ bản đã là ba món này rồi… vậy về sau còn kinh khủng cỡ nào.

Nhìn thấy thực đơn kia, trong lòng Bộ Phương đột nhiên rung động, nện bước, hướng đến phòng bếp, trực tiếp đi vào bên trong.

Trong phòng bếp chỉ có một bàn nấu ăn, chính là bàn nấu ăn thuộc về riêng hắn. Về phần vật khác, đều không có gì khác biệt với tiểu điếm của Thanh Phong Đế Đô.

Công cụ cũng giống hệt nhau.

Quả nhiên… hệ thống không có chút  sáng tạo nào, phòng bếp vậy mà không có biến hóa nào cả.

Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, nâng tay lên, vuốt ve bàn nấu ăn kim loại lạnh như băng, trên mặt không khỏi lộ ra nét say mê.

Phòng bếp này… mới là phòng bếp hắn quen thuộc.

Bộ Phương cong ngón tay, móc lấy thái đao trên giá bàn nấu ăn vào trong bàn tay. Cơ thịt trên tay run lên, thái đao nhất thời xoay tròn trên bàn tay hắn.

Ánh đao lóe ra, hàn khí bức người.

Bộ Phương cong bàn chân lên theo thói quen, kéo ra ngăn tủ bên dưới, từ bên trong lấy ra một miếng thịt heo Bôn Vân.

Thái đao vừa xoay chuyển, lập tức bắt đầu xắt thịt heo.

Đao công của hắn hiện giờ đã đạt đến đao công Lưu Tinh cực hạn, khi thi triển, vô cùng ngầu. Xắt thịt trông dễ như trở bàn tay.

Chỉ trong chốc lát, thịt heo Bôn Vân đã được Bộ Phương xắt xong. Mỗi một miếng đều mỏng như cánh ve.

Thái đao đập xuống, những miếng thịt heo này đều bật lên thành hàng. Bộ Phương mở ra tủ bát, lấy ra một dĩa sứ Thanh Hoa, sắp xếp những miếng thịt heo này lên trên thật hoàn hảo.

Trong nội tâm của Bộ Phương cũng hơi vui mừng, sau khi sử dụng thử bàn nấu ăn, cảm giác quen thuộc như vậy khiến hắn say mê. Tất cả các động tác đều trơn tru như nước chảy.

- Kí chủ, tiểu điếm đã tu chỉnh xong, thời gian buôn bán bắt đầu từ ngày mau, mong kí chủ trong ba ngày nghiên cứu ra một món ăn nổ phát súng đầu tiên cho thanh danh của chi nhánh Vân Lam này.

Thời điểm Bộ Phương còn vui mừng, thanh âm của hệ thống lại vang lên trong đầu của Bộ Phương.

Bộ Phương ngẩn người, sờ cằm, lâm vào trầm tư.

Hắn đã nghĩ xong về món ăn mới rồi.

Là thật nghĩ xong rồi, vào kiếp trước, món ăn này này vô cùng nổi danh, có thể nói là thanh danh truyền khắp đại giang nam bắc, thậm chí là khắp nơi trên thế giới.

Món ăn này khiến những người từng nếm thử hầu như đều không thể quên được hương vị của nó.

Hơn nữa, món ăn này cũng dễ dàng khiến mọi người chú ý đến nhất.

Nếu món ăn này vừa xuất hiện lại còn có người không chú ý đến quán ăn Vân Lam này… vậy người không chú ý đến quán ăn tuyệt đối là cái mũi có vấn đề rồi.

Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, cảm thấy hưng trí hơn không ít, giống như món ăn này cũng khiến hắn nóng lòng muốn thử.

Bộ Phương lấy ra một túi linh dược lớn từ trong không gian hệ thống, sau khi lục lọi bên trong, lựa chọn ra mười loại linh dược.

Đập nát những linh dược này, sau khi ép ra nước, dùng một thau gỗ lớn hứng lấy.

Trao đổi một ít đậu phụ với hệ thống, sau khi nhúng đậu phụ vào nước sôi trong vắt, đổ hết nước dùng vào trong thau lớn, bắt đầu khuấy lên men.

Đặt thau nước lớn này vào trong tủ bát hệ thống chuẩn bị, tủ bát này có cả công hiệu nén thời gian. Đương nhiên, sau một khoảng thời gian, Bộ Phương sẽ mở ra tủ bát một lần, tiến hành khuấy một phen.

Còn thời điểm chờ đợi nước lên men, Bộ Phương bắt đầu xử lý nguyên liệu chính.

Hắn tiêu phí thời gian một buổi sáng, tạo ra rất nhiều đậu hủ.

Đậu hủ trắng bóng tản ra hơi nóng, ấm áp và trắng noãn. Mùi hương kia khiến Bộ Phương không nhịn được hít sâu một hơi.

Hắn thật trân quý mùi hương này, bởi vì chờ một lát nữa, hắn sẽ không còn ngửi thấy hương thơm này nữa.

Món ăn hắn lựa chọn là một món ăn kích thích khứu giác cực hạn, hoàn toàn bất đồng với món ăn lúc trước của Bộ Phương. Món ăn lúc trước của Bộ Phương đều thơm đến cực hạn. Nhưng món ăn lần này hắn lựa chọn lại… hôi thối đến cực hạn.

Nếu mùi thơm rất khó để đám khách hàng chú ý, vậy Bộ Phương liền bước lên con đường cực đoan khác, khiến bọn họ chịu thối một trận.

Hơn nữa… Bộ Phương cũng không cần phải tỏ ra thân thiện gì với đám người xếp hàng trước quán ăn nhà hắn. Nếu các ngươi thích xếp hàng như vậy, vậy thì tiếp tục xếp hàng đi.

Đậu hũ thối vừa ra lò… các ngươi con mẹ nó còn có thể kiên trì xếp hàng, vậy xem như các ngươi lợi hại.

Đến lúc đó, Bộ Phương thật muốn nhìn thử xem, ở Thiên Lam Thành, còn có ai không chú ý đến quán ăn Vân Lam của hắn!

Sắp xếp xong đậu hủ đã chuẩn bị tốt, Bộ Phương mở ra tủ bát kia. Trải qua tác dụng nén thời gian của tủ bát, nước chát trong thau nước cũng đã được xử lý xong.

Ánh mắt Bộ Phương nhíu lại, trong nháy mắt mở ra tủ bát này, một mùi vị hôi thối khó ngửi và một luồng linh khí dâng trào lên.

Mùi thối này không quá rõ ràng nhưng cũng khiến Bộ Phương không nhịn được chép miệng.

Đặt thau nước gỗ lên mặt đất, Bộ Phương lấy ra một ít Thanh Phàn Tán, cho vào trong thau lớn đầy nước chát hôi thối kia.

Ùng ục ùng ục…

Nước chát màu tối đen trong thau gỗ nhất thời quay cuồng, nổi lên bọt khí.

Mùi thối càng thêm nồng đậm nhất thời dâng lên, tát vào mặt Bộ Phương. Cả gương mặt Bộ Phương đều biến thành màu đen…

Mùi thối này… thật con mẹ chua chát.

Bộ Phương bịt mũi lại, đặt từng miếng đậu hũ trắng nõn vào trong thau gỗ kia.

Nhìn thấy từng miếng đậu hũ chìm vào trong thau gỗ, khóe miệng Bộ Phương giật giật, trong lòng vậy mà có chút kích động nho nhỏ.

Đậu hủ trải qua quá trình ngâm, sau khoảng hai canh giờ, Bộ Phương vớt đậu hủ ra.

Đậu hủ được vớt ra bởi vì nhiễm đầy nước chát, hơi biến thành màu đen. Mùi thối phát ra từ trên miếng đậu hủ khiến Bộ Phương đầu váng mắt hoa một trận.

Nói thật, mùi hương của đậu hũ thối này thật khó ngửi…

Nhưng mùi vị này lại ngon thần kỳ… có thể có hai loại cực đoan như vậy, cũng chỉ có đậu hũ thối này.

Không hỗ là vật kỳ quái trong giới ẩm thực.

Phía trên cánh tay lượn lờ làn khói, Huyền Vũ Oa hiện lên.

Bàn tay vươn ra, cảm ứng hơi nóng trên mặt dầu, sau khi dầu đã đủ nóng, Bộ Phương liền đổ đậu hủ đã ngâm qua nước chát vào trong chảo nóng, bắt đầu chiên lên.

Xẹt xẹt xẹt…

Sau khi chiên, mùi thối của đậu hũ thối bắt đầu bốc lên từ trong dầu nóng. Mùi hương kia… khiến nét mặt Bộ Phương cũng trở nên khổ sở.

Tôm tít nằm trên lưng hắn vẫn luôn rất hưng phấn, chân nhỏ không ngừng vung vẫy.

Khi dầu trong nồi sôi ùng ục, thằng nhóc này hưng phấn nhảy ra khỏi vai Bộ Phương, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không trung, nhảy bùm vào trong nồi.

Nhưng khi nó rơi vào nồi, một mùi thối nồng đậm cuồn cuộn trào ra.

Thằng nhóc này ngẩn người, ngay sau đó lập tức nhảy bật lên trong chảo dầu.

Cái đuôi cong lại, thân hình muốn phóng nhanh ra khỏi chảo.

Linh khí cả người dâng lên, sau khi bao phủ khắp dầu nóng, nó lập tức trở về vai của Bộ Phương, nằm dài ra, miệng phun bọt vàng, không thể nhúc nhích nữa.

Nếu dùng một từ hình dung nội tâm của nó lúc này, vậy chỉ có thể dùng từ nổi da gà… để hình dung.

Bộ Phương cũng hơi vui sướng, tiểu tử nghịch ngợm kia, bị thối chết rồi.

Vớt đậu hủ thối sau khi chiên, vừa đen vừa hơi khô vàng ra khỏi chảo, sau khi để ráo dầu, hắn đổ hết vào trong bát.

Dùng đũa đâm một lỗ giữa trên miếng đậu hũ thối đã chiên xong, mùi hôi càng thêm nồng đậm.

Bộ Phương rắc ít gia vị lên đậu hủ thối, một bát đậu hủ thối hôi ngập trời đã hoàn thành.

Nhìn thấy miếng đậu hủ thối hơi đen hơi khô vàng… tinh xảo trong bát, Bộ Phương không nhịn được chép miệng.

Bát đậu hủ thối này là món ăn đầu tiên Bộ Phương tính toán mở màn ở chi nhánh Vân Lam này.

Hắn nhất định phải tạo ra kinh hỉ thật lớn cho mọi người ở Thiên Lam Thành này.

Nếu mùi thơm không khiến mọi người chú ý, vậy dùng mùi thối đến giải quyết đi…

Cửa hàng đan dược chung quanh, xem thử là mùi Ích Cốc Đan nhiều vị của các ngươi nồng nàn hay là mùi thối món đậu hủ thối của ta càng hấp dẫn.

Bộ Phương cong khóe miệng, dùng đũa gấp lên một miếng.

Tròng mắt Tiểu Bì xoay tròn, đến gần ngửi một chút, lần nữa nằm dài trên vai Bộ Phương, miệng phun bọt vàng.

Bộ Phương liếc mắt nhìn Tiểu Bì, mặt không chút thay đổi nhét miếng đậu hũ thối vừa đen vừa khô vàng vào miệng.

Ngay sau đó, Bộ Phương hít sâu một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc