Làm một thành viên trong Luyện Đan Tông, thời điểm Đoạn Vân định cư ở Đế Đô của Thanh Phong Đế Quốc này cũng không hề nhàn hạ, ở Thành Nam tìm một gian hàng, mở một tiểu điếm bán đan dược.
Thân là Luyện Đan Sư nắm giữ đan hỏa, thiên phú luyện đan của hắn cho dù ở trong Luyện Đan Tông cũng xem như là hàng đầu.
Đương nhiên, mục đích hắn mở điếm cũng là vì có thể kiếm thêm một chút nguyên tinh. Luyện Đan Sư là một nghề nghiệp đốt tiền, nguyên tinh trên người của hắn vốn không nhiều lắm.
Mà món ăn của tiểu điếm hắc tâm này thật quá đắt đỏ, không có nguyên tinh thì ăn không nổi. Cho nên hắn liền mở điếm, vì có thể kiếm thêm nguyên tinh ăn cơm. Vì ăn cơm mà mở điếm, hắn chỉ sợ chính là một vị Luyện Đan Sư khổ sở nhất.
Nhưng mà bây giờ còn xảy ra một loại chuyện tình khiến người ta kinh hoảng.
Nghề nghiệp kiếm miếng ăn của hắn ngay lập tức có thể bị đoạt đi rồi.
Bộ lão bản… thế mà làm ra món ăn có công hiệu như đan dược. Đây là muốn cướp miếng ăn của những Luyện Đan Sư như hắn hay sao.
Trong lòng Đoạn Vân đang rơi lệ, bi thương gần như khó có thể hô hấp.
Tiêu Tiểu Long sau khi ăn Bạo Nổ Ramen, cảm giác cả người giống như mạnh mẽ chưa từng có trước đây, giống như một cước có thể đạp vỡ mặt đất.
Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác sinh ra bởi vì thực lực tăng vọt.
Tu vi của Tiêu Tiểu Long chẳng qua chỉ là Chiến Linh tứ phẩm, cho dù ăn vào Bạo Nổ Ramen, tăng cường gấp đôi sức chiến đấu, nhiều nhất cũng chỉ không phân cao thấp với cường giả Chiến Vương bình thường mà thôi.
Nhưng chỉ như vậy đã là không thể tin nổi rồi.
Bộ Phương vừa lòng gật gật đầu, hiệu quả của Bạo Nổ Ramen này vẫn là rất không tệ. Bộ Phương sờ sờ cằm, không biết hắn sau khi ăn vào Bạo Nổ Ramen này, sức chiến đấu sẽ đạt đến trình độ nào.
Hắn hiện giờ là một Chiến Thần bát phẩm, một bát Bạo Nổ Ramen vào bụng, hẳn là có thể làm cho sức chiến đấu của hắn bằng với Chí Tôn bình thường?
Bộ dáng tinh lực dư thừa này của Tiêu Tiểu Long hiển nhiên là không thể tiếp tục luyện tập trù nghệ, cho nên Bộ Phương để cho hắn trở về trước.
Buôn bán hôm nay của tiểu điếm rất nhanh cũng chấm dứt.
Đoạn Vân thất hồn lạc phách kéo đi thân mình chật vật, gương mặt sống cũng không còn gì luyến tiếc, thất thểu đi ra khỏi tiểu điếm.
Mắt to của Âu Dương Tiểu Nghệ lóe lên, trong lòng ngẫm nghĩ, Bạo Nổ Ramen này của Bộ lão bản giống như không tầm thường a.
Nếu Bạo Nổ Ramen này thật không có tác dụng phụ như lời Bộ lão bản nói, vậy còn có thị trường hơn cả đan dược!
………
Thập Vạn Đại Xuyên, Hạo Thiên Tháp.
Một đạo thân ảnh khoanh tay, chậm rãi đi đến, nhìn thấy Hạo Thiên Tháp thân hình cao ngất kia, khóe miệng lộ ra ý cười đầy nghiền ngẫm.
- Thế lực của nơi thí luyện này thật yếu ớt đến đáng thương. Vậy mà ngay cả một cường giả Thần Thể Cảnh vượt khỏi Gia Tỏa Chí Tôn cũng không có, chậc chậc.
Đây là một vị nam tử anh tuấn, chỉ là loại bất cần đời toàn thân hắn tỏa ra có chút trái ngược với hình tượng của mình hắn.
Thời điểm hắn nói ra những lời này, trong đôi mắt tràn ngập khinh thường.
Hiển nhiên hắn hoàn toàn không đặt đám dân bản địa ở đây vào trong mắt.
Khoanh tay, không kiêng nể gì đi về phía Hạo Thiên Tháp.
- Là ai?!
Các đệ tử Hạo Thiên Tháp nhất thời vung vẫy vũ khí trong tay, chắn trước mặt Lương Khai kia.
Hạo Thiên Tháp là thế lực đứng đầu của Nam Cương Chi Địa, lực phòng ngự tự nhiên không tầm thường. Những đệ tử thủ vệ, tu vi đều đạt tới Chiến Vương Chi Cảnh ngũ phẩm, hơi đáng sợ.
Chỉ là khóe miệng Lương Khai kia nhếch lên, lộ ra ý cười đầy châm chọc.
Nhìn thấy những đệ tử này, tùy tay vung lên, bắn ra vài đạo chỉ phong.
Chỉ phong kia giống như mũi tên phụt ra, trực tiếp xuyên thủng đỉnh đầu mấy đệ tử thủ thành, máu tươi văng ra tung tóe phủ đầy mặt đất.
- Tồn tại chỉ giống như con kiến các ngươi, cũng dám la to hét to với bản công tử, không biết sống chết.
Lương Khai lạnh nhạt liếc mắt nhìn quét qua đám thi thể kia, bước một bước, tiếp tục đi về trước.
Cả Hạo Thiên Tháp rối loạn, nhóm cường giả chen chúc đi ra, ngưng trọng giằng co với Lương Khai này.
Cường giả Chí Tôn của Hạo Thiên Tháp cũng bay ra tới tấp, ánh mắt như điện nhìn thẳng Lương Khai không nhanh không chậm đi đến, ý lạnh tràn ngập.
Lương Khai ngẩng đầu nhìn nhìn nhóm chí tôn của Hạo Thiên Tháp, thần sắc trên mặt có chút nghiền ngẫm. Chí Tôn… trong mắt hắn cũng không khác gì con kiến.
Ầm!
Lương Khai nhìn nhìn nhóm Chí Tôn xuất hiện trên khung trời, trên người nhất thời mạnh mẽ xuất hiện uy lực đáng sợ. Uy lực này giống như từ trên trời bổ xuống.
Sắc mặt của mấy vị Chí Tôn nhất thời đại biến, trực tiếp bị cỗ uy lực áp chế này hung hăng bổ lên người, cả người như bị gánh nặng ngàn cân đè lên.
Lương Khai bước ra từng bước, mỗi một bước đi, chỉ trong khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt một vị Chí Tôn.
Nâng tay lên, móng ngón tay điểm ngay chính giữa mi tâm.
Một tiếng bang bang.
Chí Tôn này trừng lớn hai mắt, phía sau đầu phun ra vô số máu tươi, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Nhóm cường giả của Hạo Thiên Tháp nhất thời đều biến sắc, hoảng sợ, câm như hến.
Tên khốn trước mắt này vậy mà là một cường giả Thần Thể Cảnh đã phá vỡ gông xiềng của Chí Tôn!
Hạo Thiên Thấp tọa trấn trong Thập Vạn Đại Xuyên, tựa vào Tiềm Long Đại Lục, tự nhiên đều hiểu rõ một cường giả Thần Thể Cảnh phá vỡ Gia Tỏa Chí Tôn này có ý nghĩa gì.
Đó chính là tồn tại có thể thao túng lực thiên địa, cho dù là cả Hạo Thiên Tháp cùng tiến lên, cũng không làm gì được đối phương.
Đối mặt với loại tồn tại này, nhóm cường giả Hạo Thiên Tháp chỉ có thể khuất phục.
Còn Lương Khai bất cần đời chiếm lấy Hạo Thiên Tháp, đè áp lên rất nhiều cường giả Hạo Thiên Tháp đến không thở nổi.
Sau ba ngày, một đạo thân ảnh từ phía trên Tây Bắc Bình Nguyên phóng ra, trực tiếp xông vào trong Thập Vạn Đại Sơn, bay nhanh đến vị trí của Hạo Thiên Tháp.
Bắc Cung Minh vô cùng không tình nguyện, nhưng Lương Khai là một trong mười đại thiên kiêu của Địa Hoang Tông, mệnh lệnh đã ra cũng không phải một đệ tử nội môn như Bắc Cung Minh có thể cự tuyệt.
thiên kiêu sở dĩ được xưng là thiên kiêu, chỉ là bởi vì thiên phú đáng sợ của bọn họ. Mà thiên phú này có thể trở thành vốn liếng để tông môn coi trọng bọn họ.
Được tông môn coi trọng tự nhiên còn có được quyền lợi vượt xa các đệ tử khác.
Bắc Cung Minh kỳ thật có quá nhiều ân oán với Lương Khai này.
Mỗi một vị thiên kiêu đều là đạp lên rất nhiều thiên tài mà vùng lên. Còn Bắc Cung Minh lại chính là một thiên tài bị Lương Khai chà đạp.
Bắc Cung Minh cho tới bây giờ đều vẫn nhớ rõ ràng lần nhục nhã Lương Khai đối xử với hắn kia.
Hắn thật không ngờ lần này đi vào nơi thí luyện lại là Lương Khai. Nếu để Lương Khai đạt được Vạn Thú Viêm, tu vi của hắn sẽ đạt đến trình độ thế nào?
Bắc Cung Minh trong lúc nhất thời trở nên hơi mê mang.
…….
Bộ Phương sau khi trở về Đế Đô liền khôi phục lại cuộc sống thanh nhàn lúc trước.
Sáng sớm luyện tập đao công và điêu công, nấu vài món ăn. Tiểu Hắc bởi vì nguyên do vẫn luôn ngủ say, trái lại có thể bỏ qua việc nấu món Long Nhục Túy Bài Cốt.
Sau khi làm xong hết thảy, Bộ Phương nằm dài trên ghế, nhàn nhã phơi nắng, thần tình buồn ngủ.
Không có việc gì, sẽ ngẫu nhiên đến phòng bếp nấu vài món ăn. Loại tư thái lười biếng này, thời gian giống như cũng trở nên thong thả hơn nhiều.
Tin tức Bạo Nổ Ramen rất nhanh truyền ra ngoài. Mà khi biết được tin tức này, kích động nhất phải kể tới Cơ Thành Tuyết. Hắn vẫn luôn lo âu chuyện sức chiến đấu của Thanh Phong Đế Quốc này quá yếu. Hiện giờ có Bạo Nổ Ramen này, sức chiến có thể tăng lên toàn diện rồi.
Hơn nữa sau khi hắn tới Tiểu Điếm Phương Phương một chuyến, thế mà phát hiện Bạo Nổ Ramen này còn có thể mang về.
Chuyện này khiến cho hắn mừng rỡ như điên.
Hắn hoàn toàn có thể mua thật nhiều Bạo Nổ Ramen này, sau đó dự trữ. Một khi cần chiến đấu, liền cung cấp một ít Bạo Nổ Ramen này cho chiến lực chủ yếu.
Tuy nhiên ở thời điểm chiến đấu lại ăn mì sợi, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy có hơi quái dị. Nhưng có thể tăng lên sức chiến đấu, còn không có tác dụng phụ gì, chuyện này ai mà không thích chứ.
Tuy đan dược cũng có thể tăng lên sức chiến, nhưng so với Bạo Nổ Ramen, tệ hại của đan dược có nhiều lắm.
Giá cả đắt đỏ, tác dụng phụ nghiêm trọng, số lượng còn có hạn. Đủ loại nguyên nhân này đã định sẵn Bạo Nổ Ramen sẽ thay thế Bạo Nguyên Đan.
Đoạn Vân tất nhiên vô cùng buồn bực. Bạo Nguyên Đan bát giai vốn là bảo bối trấn điếm của hắn, hiện tại trở nên vô dụng rồi, hắn đành phải đi nghiên cứu ra loại đan dược mới khác.
……..
Vô Lượng Sơn, Thiên Cơ Tông.
Bên trong một lầu các cũ nát, Thái Thượng Trưởng Lão ngồi xếp bằng bên trong.
Cửa lầu các cũ kỹ kia chậm rãi mở ra, tiếng cót két phát ra từ xa, một bóng hình xinh đẹp từ ngoài cửa bước vào.
Nghê Nhan nghi hoặc nhìn nhìn Thái Thượng Trưởng Lão, không biết lão giả gọi nàng tiến đến là có chuyện gì.
- Nha đầu, nhận lấy tấm ngọc phù này. Thiên phú của con rất mạnh, lão phu hy vọng con có thể bước lên thiên địa càng rộng lớn, trở thành người càng thêm mạnh mẽ. Tấm ngọc phù này là chìa khóa, mở ra Truyền Tống Trận mật địa của Thiên Cơ Tông.
Thái Thượng Trưởng Lão nói.
Nghe xong câu nói này, Nghê Nhan có chút ngẩn người.
- Chìa khóa của Truyền Tống Trận? Tuyền tống đến chỗ nào?
Nghê Nhan nghi ngờ hỏi.
Trên mặt đầy nếp nhăn của Thái Thượng Trưởng Lão nhất thời hơi run lên, hình như phát ra một tiếng thở dài xa xăm.
- Con không phải tò mò về cha me con rốt cuộc đi đâu rồi sao? Kỳ thật bọn họ cũng không phải ngã xuống mà là cầm chìa khóa này, bước vào trong Truyền Tống Trận, đi vào thế giới càng rộng lớn hơn mà thôi.
Đôi mắt Nghê Nhan co rụt lại, nàng lần đầu tiên nghe về chuyện tình của cha mẹ nàng. Nàng vẫn luôn nghĩ rằng cha mẹ nàng đã ngã xuống. Chỉ là thật không ngờ, bọn họ thì ra bước vào trong Truyền Tống Trận, rời khỏi Nam Cương Chi Địa.
Trong lúc nhất thời, Nghê Nhan biết được sự thật, tâm tình cũng không biết phải diễn tả như thế nào.
- Tuy Thiên Cơ Tông ta chỉ là một tiểu tông môn thối lui ở Nam Cương Chi Địa nhưng Thiên Cơ Tông ở Nam Cương chỉ là một phân tông nho nhỏ. Thiên Cơ Tông chân chính là một quái vật lớn đáng sợ. Chờ con đến đó rồi, con tự nhiên sẽ rõ ràng. Thiên phú của con còn mạnh mẽ hơn cả cha mẹ con, lão phu không hy vọng con bị mai một ở Nam Cương Chi Địa này.
- Đi đi… ba ngày sau trận pháp sẽ mở ra, con trở về chuẩn bị một chút đi.
Nghê Nhan có hơi thất hồn lạc phách bước ra khỏi lầu các nhỏ. Bỗng nhiên nghe thấy tin tức như thế khiến nàng có chút mờ mịt.
Bỗng nhiên cả người nàng giật nảy mình, ý tứ của Thái Thượng Trưởng Lão là… nàng một khi đã bước vào Truyền Tống Trận, rốt cuộc sẽ không thể quay về nơi này nữa sao?
Nàng phải vĩnh viễn từ biệt người và việc ở Nam Cương Chi Địa này?
Nghê Nhan dần trầm mặc.
Không luyến tiếc sao? Đương nhiên là có… một khi rời khỏi Nam Cương Chi Địa, nàng chẳng phải là rốt cuộc không thể ăn được món ăn của Bộ lão bản nữa rồi sao?
Nghĩ như vậy… Nghê Nhan bỗng nhiên cảm thấy thật bi thương. Đối với một người sành ăn, biết rõ có món ngon lại không thể ăn, loại cảm giác này quả thực chính là tra tấn.
Có lẽ nàng nên tiêu tốn một thời gian đến tiểu điếm của Bộ lão bản ăn cho đã, thuận tiện nói lời từ biệt cùng Bộ lão bản.
………
Một ngày nọ, một chiến hạm kim loại lạnh như băng từ Tây Bắc Bình Nguyên tiến vào Thập Vạn Đại Xuyên.
Hôm sau, chiến hạm bị tiếp quản, một lần nữa đi ra khỏi Thập Vạn Đại Xuyên, nghiền áp rất nhiều cây cối, mang theo uy lực áp chế kinh người, chậm rãi tiến về trước.
Lương Khai khoanh tay đứng vững ngay trước mũi chiến hạm.
- Chỉ là một thế lực Nam Cương Chi Địa vậy mà muốn hủy diệt chiến hạm của Địa Hoang Tông ta, thật cho rằng Địa Hoang Tông ta dễ bị ức hiếp? Bạch Vân Sơn Trang sao? Xem ra đã không còn cần thiết phải tồn tại nữa.
- Chỉ là trước đó… vẫn là nên đoạt được Vạn Thú Viêm kia trước. “Đại Nhật Viêm Ma Thể” của ta một khi trải qua rèn luyện của Vạn Thú Viêm chắn chắn có thể gần như hoàn mỹ. Mà ta lúc đó có thể lần nữa vượt qua thêm một đạo Gia Tỏa, trở thành cường giả Thần Thể Cảnh hai đạo Gia Tỏa! Trận đấu tông môn tiếp theo, thứ hạng thiên kiêu của ta sẽ không còn là đứng chót bảng nữa!
- Vạn Thú Viêm… chờ bản công tử đi!