NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

"Khụ khụ..." Mẹ Úc đẩy cửa ra, nhìn thấy một màn trước mắt, bà cúi đầu ho khan mấy lần.

Tiếng mở cửa cùng tiếng ho khan thu hút sự chú ý của Tô Mặc Ngôn và Úc Dao.

Không kịp chuẩn bị.

Mẹ Úc đẩy cửa đi vào, Tô Mặc Ngôn ép Úc Dao dưới thân, hôn đến vong tình, mà Úc Dao cũng ôm Tô Mặc Ngôn, hai người thân mật, trên giường hai thân thể quấn cùng một chỗ.

Nào biết được một màn nóng bỏng như vậy, bị mẹ Úc chứng kiến, hai chữ xấu hổ không đủ để miêu tả bầu không khí bây giờ.

Tô Mặc Ngôn nghe tiếng mẹ Úc ho khan, lập tức mở mắt, buông lỏng môi Úc Dao, vội vã cấp tốc rút bàn tay dò xét không quy củ bên trong quần áo. Úc Dao đồng thời kịp phản ứng với Tô Mặc Ngôn, quần áo trên người bị nàng chơi đùa đến không chỉnh tề.

Ở trước mặt trưởng bối, da mặt Tô Mặc Ngôn dày đến đâu cũng cảm thấy ngượng ngùng, nàng dời khỏi người Úc Dao, sửa sang lại đầu tóc rối loạn, rõ ràng lúc nói chuyện còn th.ở dốc, vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: "Mẹ...Có chuyện gì vậy ạ?"

Sự yên tĩnh lúc này mới khiến người ta thẹn thùng.

Mẹ Úc liếc mắt nhìn Tô Mặc Ngôn, sau đó lại đánh mắt nhìn Úc Dao đang nằm trên giường,  một bên áo bị kéo ra lộ nửa đầu vai, quả thực không nhìn nổi. Mẹ Úc vốn nghĩ muốn xem tivi thì ngồi trong phòng khách là được rồi, tại sao phải nhất định trốn trong phòng ngủ, hiện tại đã hiểu...Bà chèn ép ngại ngùng: "Chuẩn bị xuống ăn cơm."

"Ân." Lúc này Úc Dao đã chỉnh đốn quần áo trên người, ngồi dậy.

Cửa nhẹ nhàng đẩy ra.

Mẹ Úc mới đi không bao lâu.

"Ha ha ha..." Tô Mặc Ngôn ngồi xếp bằng trên giường cười ha hả, mặc dù xấu hổ, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy buồn cười. Mẹ Úc luôn nói tính cách Úc Dao không tốt, khiến người ta có cảm giác xa cách, hiện tại, tóm lại là để bà tận mắt nhìn thấy con gái của mình cũng có một mặt nhiệt tình như vậy.

"Còn cười được." Úc Dao nghiêm túc: "Không biết nặng nhẹ."

Úc tổng không cho cười, Tô Mặc Ngôn liền lén cười, nàng xoay người ngồi trên đùi Úc Dao, mượn tư thế mập mờ ép Úc Dao tựa đầu giường, cúi đầu hướng môi Úc Dao hôn tới, làm như lúc nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bản tính không thay đổi.

"Tô Mặc Ngôn."

"Sao nào ~?" Tô Mặc Ngôn làm nũng, từ khi mang thai đến nay, ngay cả "Giáo huấn" thì cũng tràn ngập ôn nhu, không hề lớn tiếng với nàng một chữ.

Úc Dao không cách nào ngăn nàng lại: "Ngoan, xuống dưới ăn cơm."

"Một chút nữa thôi..." Tô Mặc Ngôn tiếp tục đè lên môi Úc Dao, gần trong gang tấc, thơm thơm ngọt ngọt, để người ta kìm lòng không đặng muốn hôn, lại thêm nụ hôn vừa rồi bị cắt ngang, Tô Mặc Ngôn biểu thị bất mãn, nhẹ nhàng mổ lên môi cô.

Hai người dần bình tĩnh, nụ hôn không quá nhiệt liệt dồn dập, giữa răng môi lưu chuyển ngọt ngào nhàn nhạt.

"Ân." Úc Dao rủ mắt xuống, ánh mắt cũng rơi vào đôi môi Tô Mặc Ngôn, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi nàng mấy lần, cố gắng kìm nén cảm giác nôn nao: "Xuống nhà ăn cơm thôi."

"Ân..." Tô Mặc Ngôn ngàn vạn lần không nguyện ý, hiện tại nàng cảm thấy việc thống khổ nhất trong lúc mang thai chính là, mỗi đêm ôm lão bà da trắng mỹ mạo đi ngủ, nhưng không thể làm gì...

Thật ra, Úc tổng cũng nuôi cảm giác giống Tô Mặc Ngôn, bất quá Úc tổng rất giỏi nhẫn nhịn. Nếu hôm nay không phải Tô Mặc Ngôn chủ động hôn cô, cô sẽ không quên lời bác sĩ dặn mà làm càn theo nàng...Ba tháng đầu là thời kỳ mấu chốt, không thể có hành vi quá khích.

Phòng ăn lầu một, bữa tối được chuẩn bị kỹ càng.

Một bàn đồ ăn, thiên về dinh dưỡng thanh đạm, chủ yếu là chiếu cố Tô Mặc Ngôn.

"Ngôn Ngôn, canh này là mẹ cố ý nấu cho con, ăn nhiều một chút." Mẹ Úc múc cho Tô Mặc Ngôn một chén canh, dặn dò như thường ngày: "Bây giờ con gầy quá, vì tiểu Bảo Bảo ráng ăn nhiều một chút."

"Ân.." Tô Mặc Ngôn rầu rĩ uống canh, liếc mắt nhìn Úc Dao, Úc Dao bất động thanh sắc ăn cơm, thỉnh thoảng gắp cho nàng thêm mấy miếng đồ ăn.

Vừa rồi thân mật bị mẹ Úc bắp tại trận, lúc này ngồi ăn cơm bầu không khí thêm phần ngoan ngoãn.

Thỉnh thoảng mẹ Úc lại đánh mắt nhìn Úc Dao một cái, bị nhìn như vậy, đến mức Úc tổng yêu thích bảo trì lạnh nhạt cũng không nhịn được, cười hỏi mẹ Úc: "Mẹ, sao vậy?"

"..." Mẹ Úc nhất thời nghẹn lời, dừng một chút, nói chuyện không thể đúng hơn: "Dũng bữa dùng bữa."

Tô Mặc Ngôn ngồi một bên buồn cười, nàng lớn mật phỏng đoán, mẹ Úc có lẽ quá bất ngờ, không nghĩ tới Úc Dao cũng có một mặt chủ động lẫn nhiệt tình như vậy.

"Hai đứa a." Mẹ Úc đột nhiên ngẩng đầu nhìn hai người, bà là người từng trải, kinh nghiệm dày dặn, điều nên nhấn mạnh thì  nên cường điệu: "Bình thường, phải chú ý một chút, bây giờ là thời kỳ quan trọng, hai đứa nên nhịn, cho dù tuổi trẻ nhiệt tình..."

"Mẹ..." Úc Dao hướng mẹ Úc nháy mắt một cái, ra hiệu không nên nhắc đến vào lúc này.

Tô Mặc Ngôn cúi đầu cẩn thận ăn cơm, làm như không có chuyện gì, giao mẹ chồng cho lão bà xử lý.

Bác sỹ đã dặn dò kỹ càng như vậy, hai người này còn...Mẹ Úc bất đắc dĩ nhìn qua Úc Dao, vốn dĩ bà rất yên tâm về con gái của mình, bình thường làm việc có chừng mực, cho nên không tận lực nhắc nhở, nào biết được...Sẽ giống như vừa rồi. Mẹ Úc trái lo phải nghĩ, vẫn không bình ổn tâm tư, dứt khoát nói: "Mẹ nghĩ hai đứa nên chia phòng ra ngủ."

Câu này vừa thốt ra, Tô Mặc Ngôn lập tức phản đối: "Không được..."

Sau khi mang thai, nàng chỉ hận không thể mỗi thời mỗi khắc đều có Úc Dao ở bên người, đặc biệt là lúc nàng khó chịu.

"Mẹ, không cần đâu." Úc Dao cũng lên tiếng phản đối, cô hiểu rõ Tô Mặc Ngôn, khẳng định nàng cần mình bồi tiếp, bình thường dính người như vậy, càng đừng nhắc đến thời điểm đặc biệt như bây giờ.

Mẹ Úc nói như vậy cũng chính vì muốn tốt cho các nàng, bà nhỏ giọng thì thầm: "Vậy hai đứa phải chú ý một chút."

Lúc này Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều không có lời gì để phản bác.

Sau bữa tối, ghế sô pha phòng khách, Tô Mặc Ngôn tựa trên vai Úc Dao, để cô mớm trái cây tới tận miệng, hai người mỗi người một câu, cười cười nói nói.

Nếu không phải có Tô Mặc Ngôn, mẹ Úc cũng chưa bao giờ nhìn thấy Úc Dao có một mặt ấm áp ôn nhu như vậy, Úc Dao là đứa con tốt, nhưng xưa nay không biết mềm mại, thật không ngờ sau khi kết hôn, Úc Dao như biến thành người khác. Bất quá, mẹ Úc nhìn hai người các nàng ân ái, đáy lòng cảm thấy vui mừng, mấy năm trước bà còn lo lắng Úc Dao sẽ một mình cô độc hết đời.

Chín giờ rưỡi tối, Úc Dao thấy thời gian không còn sớm, quay qua nhìn Tô Mặc Ngôn còn mải chơi điện thoại, nói: "Đừng chơi nữa, lên lầu nghỉ ngơi."

"Ân." Tô Mặc Ngôn ngoan ngoãn cất điện thoại, vì thai nhi, nàng thường ngủ sớm, tạm thời tạm biệt thức đêm. Tô Mặc Ngôn đứng dậy, cười nói với mẹ Úc: "Mẹ, tụi con lên lầu trước, mẹ cũng nghỉ sớm một chút."

Mẹ Úc nhìn bóng lưng các nàng bước lên lầu, đột nhiên gọi Úc Dao: "Dao Dao..."

"Ân?" Úc Dao quay đầu.

"Nói chuyện với mẹ một lát."

Muốn nói chuyện gì, trong lòng mẹ con hai người đều rõ ràng, Tô Mặc Ngôn hướng Úc Dao nhíu mày nghịch ngợm, Úc tổng nhà nàng luôn giáo dục người khác, lúc này đến lượt mẫu thân đại nhân giáo dục.

"Em lên lầu chờ chị." Tô Mặc Ngôn nhanh chân chuồn lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại mẹ Úc và Úc Dao.

"Con biết mẹ muốn nói gì không?"

Úc Dao cười cười: "Mẹ, không phải như mẹ nghĩ..."

Thế nào lại không phải? Bắt tại trận còn không thừa nhận, mẹ Úc tiếp tục giáo dục: "Con nói con...Ngôn Ngôn còn nhỏ không hiểu chuyện mẹ có thể hiểu, nhưng sao con lại tuỳ ý nháo như vậy?"

"Con có chừng mực."

Nhớ lại lúc nãy, mẹ Úc lý giải: "Mẹ không nhìn ra cơ đấy."

Úc Dao: "..."

"Mẹ là người từng trải, nhắc nhở cũng vì muốn tốt cho các con, bác sĩ cũng đã dặn dò..." Kế tiếp là mẹ Úc nghiêm túc phê bình như súng liên thanh, bây giờ trong lòng mẹ Úc, tiểu Bảo Bảo là quan trọng nhất, phàm là những việc ảnh hưởng đến Bảo Bảo, nhất định phải nghiêm túc nói rõ.

Úc Dao không giải thích thêm điều gì, cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể nhận sai, nói: "Con biết rồi."

Trong phòng ngủ, Tô Mặc Ngôn đã tắm rửa nằm trên giường, trong tay đảo một tập album, cực kỳ không thú vị. Nghe được tiếng đẩy cửa, là Úc Dao tiến vào, Tô Mặc Ngôn thả quyển album trong tay xuống, nhếch khoé môi hả hê: "...Úc tổng bị phê bình rồi đúng không?"

Úc Dao ngồi xuống cạnh giường: "Em nói xem?"

Tô Mặc Ngôn đưa tay vòng cổ Úc Dao, ôm, mặt đối mặt cười: "Ân, là em không tốt, để vợ chịu uỷ khuất...Lần sau, em nhất định khoá cửa trước!"

Không đứng đắn, thoạt nhìn Tô Mặc Ngôn thật không giống nữ nhân đã hai mươi bảy tuổi. Trước kia Úc Dao thường nghĩ bản thân cô sẽ không cách nào làm quen với loại tính cách này, nhưng sự thật chứng minh không phải, trong cuộc hôn nhân lẫn chuyện tình cảm, Tô Mặc Ngôn đảm đương không ít hơn nửa phần, trái lại lúc này Úc Dao thích xem nàng vui vẻ tựa như đứa trẻ không chịu lớn.

"Không được có lần sau." Úc Dao nhéo nhéo mũi Tô Mặc Ngôn, ngữ điệu ôn nhu, còn mang theo khí vị cưng chiều, nói: "Ngủ trước đi, chị đi tắm."

Tô Mặc Ngôn vẫn ôm cổ không thả, Úc Dao cười nghiêng đầu qua hôn lướt lên đôi môi một chút: "Nghe lời."

Rõ ràng là nụ hôn ngọt ngào, trong dạ dày đột nhiên khó chịu, nàng đẩy Úc Dao ra, nhảy xuống giường vọt thẳng đến toilet, lại ói một trận...

Đã là chuyện thường ngày.

Sau khi mang thai, Tô Mặc Ngôn càng đặc biệt thích ngủ, Úc Dao tắm rửa đi ra, nàng đã ngủ thiếp đi, mặc dù bên cạnh không có ai, nhưng cánh tay vẫn vòng qua.

Nệm giường lõm xuống, Úc Dao nhẹ chân nhẹ tay nằm xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn, nâng cánh tay nàng lên đặt lên eo mình, chỉ như vậy, Tô Mặc Ngôn liền chủ động dụi vào trong ngực Úc Dao, ngửi mùi hương của đối phương, an tâm ngủ.

Úc Dao đưa tay xoa xoa bụng dưới Tô Mặc Ngôn, dù thai nhi còn nhỏ, phảng phất cũng có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ này lớn lên. Úc Dao chăm chú nhìn một bên sườn gò má, Tô Mặc Ngôn ngủ say, cảm thấy đau lòng, chín tháng mười ngày này, không thể gánh vác thay nàng.

Ba tháng qua đi, rốt cuộc không còn biểu hiện của thai nghén.

Có điều bụng dưới ngày một to lên, dáng người cũng dần cồng kềnh, bắt đầu bất an lo nghĩ...

- ----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc