NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

"...Nếu chị muốn chụp, em có thể thử."

Nói xong Tô Mặc Ngôn cắn môi cười cười, chờ đợi biểu cảm trên mặt Úc Dao.

Úc tổng nhíu mày, trong mắt xen lẫn bất đắc dĩ cùng ghét bỏ, bộ dạng hiện giờ so với Tô Mặc Ngôn tưởng tượng giống nhau như đúc.

Tô Mặc Ngôn gấp gáp kéo tay Úc Dao, nói thêm: "Em nói thật đấy, không đùa."

Sự thật là như vậy, trong mắt những người thích chụp ảnh, họ xem chụp ảnh là một chuyện rất hưởng thụ, mà với nhiếp ảnh gia, cũng không ngoại lệ.

Úc Dao: "Lên xe đi."

Úc tổng không hổ là nữ vương tẻ nhạt, ném ba chữ kết thúc chủ đề, dập tắt lời mời gọi nhiệt tình của Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn im lặng không nói tiếp.

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn mím mím môi, lặng lẽ lên xe, tựa hồ có chút sa sút tinh thần. Cô khẽ mấp máy môi, muốn nói gì đó, trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều.

Không phải cô chưa từng nghĩ qua, Tô Mặc Ngôn ở bên cạnh cô, lâu dần sẽ không tránh khỏi buồn chán! Dù sao tính cách của hai người hoàn toàn khác biệt, tuổi tác lại chênh lệch quá lớn, ít nhiều gì cũng sẽ có khoảng cách thế hệ.

"Mặc Ngôn..." Sau khi lên xe, Úc Dao không khởi động động cơ, mà quay đầu nhìn về phía Tô Mặc Ngôn.

Úc Dao đột ngột gọi tên nàng, Tô Mặc Ngôn quay đầu nghi vấn: "Ân."

Úc Dao dừng một chút: "Có phải đi với tôi...Cảm thấy rất buồn chán không?"

Tô Mặc Ngôn thích lãn mạn nhiệt liệt, nhưng bản thân cô đã quen với nếp sống bình thản. Úc Dao không thể không lo lắng, sẽ có một ngày Tô Mặc Ngôn cảm thấy chán ngán.

Ngữ khí khi Úc Dao nói câu này giống như đang tham dự một cuộc thảo luận quan trọng. Tô Mặc Ngôn mở to hai mắt nhìn Úc Dao chằm chằm, cảm thấy Úc tổng có cần phải đáng yêu đến vậy hay không...

Phản ứng của nàng như vậy là sao? Úc Dao thầm nghĩ trong lòng, lại cất giọng hỏi thêm một lần, thái độ vẫn cẩn thận trịnh trọng như cũ: "Thật sao?"

Trong tầng hầm để xe thỉnh thoáng sẽ có một vài người đi qua, nhưng trong xe cách âm rất tốt, cộng thêm ngữ khí và chủ đề Úc Dao đề cập, bầu không khí đột ngột nghiêm túc.

Úc Dao ngồi ngay ngắn an tĩnh, chờ đợi câu trả lời từ Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn cũng chăm chú nhìn Úc Dao nửa ngày, suy nghĩ thật kỹ, mới mở lời.

"Nói như vậy...Là chị đã đồng ý đồng hành cùng em, đồng ý làm bạn gái em rồi?" Tô Mặc Ngôn hỏi, trong giọng nói chen lẫn bất ngờ.

Nhìn Tô Mặc Ngôn đăm chiêu suy nghĩ, Úc Dao cho là nàng muốn nói gì, kết quả vừa mới mở miệng...

Căn bản thứ hai người quan tâm không giống nhau.

Bất quá, Tô tiểu thư nắm trọng điểm rất nhanh, thừa cơ lên mặt chiếm tiện nghi, hơn nữa tiện nghi này chiếm một lần là hết quãng đời còn lại.

Logic ở trên từ trước đến giờ như giọt nước không thể làm ướt Úc Dao, nhưng vì mấy lời Tô Mặc Ngôn nói mà lúc nào cô cũng cứng họng biết nên trả lời như thế nào.

Nụ cười trên mặt Tô Mặc Ngôn càng tươi hơn, không tiếc bày ra nhiều biểu tình cho Úc Dao xem, nhưng nàng chỉ như vậy đối với Úc Dao mà thôi.

Úc Dao rất thích nhìn Tô Mặc Ngôn cười, mỗi lần thế này, cô cảm thấy tình cảm không quá phức tạp.

"Buồn chán, đi với chị đặc biệt buồn chán." Tô Mặc Ngôn nghiêng người, tựa đầu vào ghế ngồi, si ngốc nhìn qua cán bộ kỳ cựuc, trên mặt nở nụ cười đẹp mắt, ánh mắt như đang nói chuyện: "...Úc tổng, phiền chị ngày ngày đến làm em buồn bực đi, được không? Ép ngạt em càng tốt, em cứ thích chị làm em buồn chán đấy, biết làm sao bây giờ?"

Tô Mặc Ngôn khởi động máy hát, lời nói cứ thế tuôn ra, trong âm thanh mang theo ý cười, cảm thấy bản thân điên rồi, ăn nói lộn xà lộn xộn.

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn thật lâu, khoé môi câu lên, Tô Mặc Ngôn quả nhiên không đứng đắn, cười cười, nói: "Nói xem em ngốc hay không ngốc?"

Lúc nói ra, cũng không biết ngữ khí mang theo cưng chiều.

Hai người nhìn nhau cười, không khí trong xe dần biến thành ngọt ngào.

"Chưa gì đã xấu hổ rồi sao? Có ngốc đi nữa cũng là bạn gái của chị..." Tô Mặc Ngôn muốn lập tức xác định thân phận, chỉ sợ một giây sau Úc Dao sẽ đổi ý.

Nhìn phản ứng của Úc Dao lúc này, là chấp nhận.

"Em nói thật." Tô Mặc Ngôn nắm tay Úc Dao, nghiêm túc trả  lời vấn đề vừa rồi: "Không buồn không chán a, không nhìn thấy chị mới buồn bực."

Nàng đang nói lời thật lòng, ngày còn ở Osaka, Tô Mặc Ngôn cảm thấy tâm tình buồn phiền đến phát hỏng, loại tư vị đó thực sự không dễ chịu.

Cũng may là khổ tận cam lai.

Úc Dao lại muốn nói Tô Mặc Ngôn ngốc, có thể ngốc đến nghiêm túc, cô cười ôn nhu: "Ân, nhớ thắt dây an toàn."

"Em còn một chuyện..."

"Chuyện gì?"

Tô Mặc Ngôn nâng tay Úc Dao lên, cúi đầu hôn vào mấy ngón tay thon dài một cái, nhớ lại tấm hình Úc Dao xem là "Trò đùa", nói: "Sau này chị muốn nắm tay thì cứ nắm tay của em, đừng nắm tay người khác, dù là đùa giỡn cũng không được, em sẽ khó chịu."

Thì ra nội tâm nàng vẫn còn vướng mắc chuyện kia, Úc Dao quét mắt nhìn Tô Mặc Ngôn, nhịn không được đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mại, nhìn vào mắt nàng, trấn an: "Đừng suy nghĩ lung tung."

Úc Dao đáp lại Tô Mặc Ngôn thêm từng chút, thử lo lắng cho cảm giác của nàng, thử làm những chuyện có thể dỗ nàng vui, Úc Dao có thể nhìn thấy Tô Mặc Ngôn đang cố gắng từng bước tới gần cô, mà cô cũng muốn tự mình chủ động.

"Ân." Thời điểm nhìn thấy trong mắt Úc Dao chỉ có chính mình, Tô Mặc Ngôn cao hứng không nói nên lời.

Tô Mặc Ngôn cảm giác được, Úc Tổng bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp, luôn dành đãi ngộ đặc biệt cho nàng. Úc Dao thích nàng, quan tâm bao dung nàng, Tô Mặc Ngôn đều có thể cảm nhận được.

Một năm thử thách và chờ đợi đã qua, hiện tại Tô Mặc Ngôn chỉ muốn trân trọng những gì đang có.

Với nàng theo đuổi tình yêu chính là theo đuổi lãng mạn, có thể ở cùng một chỗ với người yêu mới sẽ cảm thấy lãng mạn a, cho dù đối phương chỉ nhìn mà không nói lời nào, trong lòng cũng vui vui vẻ vẻ, bù đắp được hết thảy lời ngon tiếng ngọt.

Đây có lẽ là "Lãng mạn" chỉ Úc Dao mới có, không kíc.h. thích, cũng không oanh oanh liệt liệt, chỉ là chầm chậm nếm trải hương vị cuộc sống, bình thản lạ thường, nhưng Tô Mặc Ngôn cũng yêu thích.

Lái xe ra khỏi ga ra tầng hầm, cảnh đêm sáng chói hoà lẫn với ánh đèn.

Lúc đi trên cây cầu lớn bắc ngang sông, Tô Mặc Ngôn phóng tầm mắt ra cửa sổ nhìn vào mặt sông bát ngát, nhớ lại chuyện cũ không nhịn được cười.

Bản nhạc tiếp theo là tình ca...

Tô Mặc Ngôn nghe được một nửa, đột nhiên Úc Dao lên tiếng.

"Chị thích bài hát này."

Úc Dao im lặng lắng nghe ca từ:

...

Từ từ cùng ngươi đi cùng một chỗ

Từ từ ta nghĩ phối hợp ngươi

Từ từ đem ta cho ngươi

Từ từ thích ngươi

Từ từ hồi ức

Từ từ cùng ngươi từ từ già đi

...

Đèn đỏ, Úc Dao dừng xe, lơ đãng thoáng nhìn sang vị trí bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên gò má Tô Mặc Ngôn, trong lòng có loại cảm giác an tâm.

*

Hai tuần sau, Úc Dao đưa Tô Mặc Ngôn đến bệnh viện phá thạch cao.

Tô Mặc Ngôn như trút được gánh nặng, thứ đồ vừa đần vừa xấu này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của nàng, Tô Mặc Ngôn là người coi trọng mặt mũi, trong khoảng thời gian này đều ở nhà không ra ngoài.

Thời điểm gỡ thạch cao xuống, bởi vì xương cốt được cố định quá lâu, Tô Mặc Ngôn có chút không kịp thích ứng.

"...Nhớ ăn nhạt một chút, hai tháng tới chú ý không dùng cánh tay bị thương vận động mạnh, nên vận động vừa sức, thường xuyên chườm nóng xoa bóp, sẽ có lợi cho việc hồi phục."

"Cảm ơn bác sĩ." Úc Dao cẩn thận nghe không sót một chữ, cảm thấy không yên lòng xoay sang nói với Tô Mặc Ngôn: "Nhớ rõ chưa."

"Biết rồi." Tô Mặc Ngôn nhu thuận gật đầu, bạn gái là nhất, bất quá vẫn không quên lên tiếng phản bác: "Em cũng không phải trẻ con."

Trong mắt Úc Dao, Tô Mặc Ngôn là đứa trẻ không chịu lớn, có đôi lúc Tiểu Hoa còn hiểu chuyện hơn cả nàng, chí ít bé con không tuỳ hứng như nàng.

Tô Mặc Ngôn nhận thấy mỗi lần Úc Dao nói chuyện với mình đều giống như giáo dục hậu bối, nàng nhiều lần cảm thấy cô đối xử với mình như với một người em gái.

Nàng muốn làm người con gái của Úc Dao chứ không muốn làm em gái của cô, Tô Mặc Ngôn muốn Úc Dao hiểu rõ đạo lý này. Có điều nàng sợ chính mình quá nóng vội, để Úc Dao cho rằng nàng chỉ là thích cảm giác mới mẻ k.ích thích, suy đi nghĩ lại, rất nhiều chuyện chỉ cần hai người bên nhau, về sau có thể từ từ giải quyết.

Úc Dao vẫn còn chưa quen, Tô Mặc Ngôn sẽ đi theo tốc độ của cô, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ chen vào một chút sở trường của mình, dẫn dụ trêu chọc, nhìn xem cán bộ kỳ cựu có thể kiên trì tới khi nào.

Kết quả, năng lực kháng dụ hoặc của Úc tổng lớn đến mức khiến Tô Mặc Ngôn hoài nghi nhân sinh.

Trong khoảng thời gian này, công ty đồn đại lầu ba mươi sáu đang hẹn hò, bởi vì số lần tăng ca ngày càng ít, mỗi cuộc họp đều hiền hoà hơn xưa, đối với nhân sự trong công ty, quả thực là một tin tức cực lỳ tốt. Đồng thời mọi người cũng tò mò, không biết là thần thánh phương nào, ngay cả Úc tổng cũng có thể thu phục.

Trong phòng bếp, Úc Dao kẹp tóc sau đầu, bận bịu làm cơm.

Tô Mặc Ngôn muốn giúp cô một tay.

Úc Dao vội nói: "Em đừng làm, tay còn chưa khỏi."

"Bác sĩ nói làm những việc vừa sức..."

"Tay chân vụng về, ra ngoài."

"Dù sao chị vẫn phải nấu cơm cho em a." Tô Mặc Ngôn rửa tay, trước kia nàng từng làm trợ lý cho Úc Dao, công việc của cô có bao nhiêu bận rộn nàng là người rõ nhất, vậy mà sau khi tay nàng bị thương, Úc Dao còn không cho nàng đụng tay vào việc gì: "Một tuần ăn cơm ở nhà chị một lần, giống như lúc trước a."

"Đừng ăn linh tinh ở ngoài, biết chưa?"

Tô Mặc Ngôn đứng trước mặt Úc Dao, duỗi hai tay từ từ ôm eo cô, tận hưởng trọn vẹn từng giây phút: "...Chị dạy em làm cơm, sau này em sẽ nấu cho chị ăn."

Ngay cả đôi đũa còn không cầm vững, còn muốn học nấu cơm, Úc Dao nghe xong chỉ cười, kéo nàng rời khỏi người mình, nói: "Còn nháo, mau đi ra cho chị làm cơm."

Tô Mặc Ngôn chẳng những không buông tay, ngược lại còn dán chặt hơn, nội tâm không cam tâm tình nguyện, nói: "Mấy ngày nữa, em sẽ bay qua Nhật Bản."

Lần này về nước chỉ là kỳ nghỉ ngắn ngày, Úc Dao nhìn vào mắt nàng, hỏi: "...Bao lâu?"

"Tạm thời thì, nhanh nhất cũng phải tháng ba năm nay mới xong việc." Ngoại trừ công việc ở tạp chí, Tô Mặc Ngôn còn nhận không ít việc ở ngoài, nhất thời không thể xử lý hết trong thời gian ngắn, thêm nữa nàng đã đồng ý với Fujuwara tiên sinh, sẽ đồng hành cùng số đặc biệt với tạp chí hoa Anh Đào.

Năm ngoái, Tô Mặc Ngôn cũng giống như Úc Dao, ôm hết công việc chất chồng lên người, không cho bản thân có thời gian để suy nghĩ lung tung.

Úc Dao tính nhẩm trong lòng, ròng rã hai tháng trời: "Ân."

Tô Mặc Ngôn nói nhiều như vậy, thế mà cô chỉ đáp vỏn vẹn một cái "Ân", cũng đành thôi, chẳng lẽ nàng còn hi vọng cán bộ kỳ cựu sẽ nói mấy lời "Luyến tiếc" sao?

"Em không nỡ xa chị --" Tô Mặc Ngôn chẳng có ý định che giấu suy nghĩ trong lòng.

"Dù vậy cũng phải hoàn thành công việc."

Tô Mặc Ngôn nhìn qua Úc Dao, vẫn là bộ dáng có trách nhiệm và nghiêm túc thường nhật.

Úc Dao thấy Tô Mặc Ngôn hơi trề môi, nét mặt như trẻ con giận dỗi, cảm thấy nàng thật đáng yêu, Úc Dao cười, véo véo má nàng: "Có thời gian chúng ta gọi điện thoại."

Tô Mặc Ngôn chăm chú nhìn môi cô, lại ngước mặt nhìn vào mắt Úc Dao, ám chỉ một phen: "Chỉ vậy thôi sao?"

- ------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc