NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

Sau đó chúng ta..."

Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào mặt Úc Dao, tựa hồ sẽ nhìn ra gì đó.

"Hôm qua?" Úc Dao không nhanh không chậm đổi dép trong nhà: "Tôi đưa em về, vừa hay em trai em ở nhà."

Tô Mặc Ngôn xoắn xuýt bàn tay, bởi vì thần sắc Úc Dao luôn như vậy, không nhìn ra hỉ nộ, nàng vẫn không từ bỏ: "Tối qua em không qua nhà chị sao?"

"Không, sao vậy?" Úc Dao đứng thẳng lưng.

Tô Mặc Ngôn do dự, sau đó cười một tiếng: "Không có gì, đại khái uống nhiều quá có chút hồ đồ."

Cho nên chỉ là nàng say nên mới hồ đồ mà thôi.

Trên mặt Úc Dao vẫn không gợn sóng: "Em nên uống ít rượu một chút."

"Ân." Tô Mặc Ngôn nhẹ giọng, nói: "Úc tổng, hôm qua, cảm ơn chị."

Hai người đứng trước cửa, bình đạm nói chuyện.

"Vào nhà ngồi chơi?" Úc Dao hỏi nàng.

Tô Mặc Ngôn nghe ra được, lời này chỉ là khách sáo: "Không quấy rầy, chị nghỉ ngơi đi."

Nhẹ nhàng một tiếng, Úc Dao đóng cửa.

Cô tựa lưng lên cửa, nhắm mắt lại, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua, Tô Mặc Ngôn ép cô trên tường, Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn, hai người hôn đến điên cuồng...

Những hình ảnh mông lung đêm qua, lúc này rõ mồn một trước mắt.

Không thể không nghĩ tới.

Úc Dao luôn thận trọng trong mọi việc, tối kị nhất là kích động, nhất là trên phương diện tình cảm.

Dưới cái nhìn của cô, hai người ở bên nhau, quan trọng nhất là phải phù hợp.

Phải chăng là thật sự có cảm giác, hay chỉ là nhất thời; mà muốn biết được có phù hợp hay không, đòi hỏi hai người phải trải qua thời gian dài thử thách. Úc Dao tin vào lâu ngày sinh tình, lại không tin vừa nhìn đã yêu.

Một khi Úc Dao đã quyết định chuyện gì, thì rất ít khi hối hận, bởi vì cô biết rất rõ mình muốn cái gì, nhưng bây giờ Úc Dao lại hối hận về nụ hôn đêm qua.

Tô Mặc Ngôn trầm mặc trước cánh cửa đóng chặt, yên lặng đứng đó.

Tối qua Úc Dao không đưa nàng về nhà, có thể là nói thật, cũng có thể là nói dối, nhưng là thật hay dối thật ra cũng không quan trọng.

Coi như tối hôm qua các nàng say, thật sự hôn nhau, vậy thì sao?"

Tô Mặc Ngôn ngửa đầu, bất đắc dĩ nhìn trần nhà, nàng cảm thấy mình thật ngốc, tại sao nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, nàng nên hiểu, bất luận rơi vào tình huống nào, Úc Dao cũng sẽ phủ nhận, nói ra để khó xử hay sao?

Cho nên, mặc kệ có hay không, hãy cứ xem như một giấc mộng.

Đây mới là cách giải quyết thông minh nhất.

Nghĩ đến đây, Tô Mặc Ngôn tựa hồ cảm thấy cục đá đè trong lòng được thả xuống.

Tô Mặc Ngôn cho rằng bản thân nàng sẽ quên được.

Kết quả buổi tối đi ngủ, lại không tự chủ nghĩ đến những chuyện kia.

Uống thuốc ngủ, nhưng không có tác dụng gì.

Thời gian trôi qua thật lâu, cũng không biết nàng ngủ quên từ lúc nào.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Mặc Ngôn thức dậy, vẫn là cái tư thế gây lúng túng.

Nàng nằm trên giường, dưới thân đè ép một cái gối, vùi đầu vào bên trong.

Đêm qua, Tô Mặc Ngôn lại mơ thấy nàng hôn Úc Dao...

Xem ra đúng là ban ngày nghĩ nhiều ban đêm nằm mộng.

Tô Mặc Ngôn gặp lại Úc Dao vào ngày đi làm đầu tiên trong tuần.

Nàng cảm thấy quá mất tự nhiên, sự thật là hai nữ nhân hôn nhau cũng không phải chuyện to tát gì, không phải sao?

Nhưng chuyện này lại làm Tô Mặc Ngôn suy nghĩ ròng rã ba ngày, hơn nữa Tô tiểu thư còn có xu thế nhớ nhung.

Ngày đầu hỗn loạn, cho dù là tham gia giao thông, hay lên xuống thang máy, đều gặp tình trạng kẹt cứng.

Tô Mặc Ngôn vẫn nhớ ngày đầu tiên đến Minh Thuỵ làm việc đúng nghĩa, hôm đó nàng bị chen chúc chật vật.

Tám giờ năm mươi sáu phút, trước cửa thang máy đứng đầy người, dựa theo thống kê thì ngày đầu tuần là ngày có tần suất nhân viên đi trễ cao nhất.

Chỉ còn bốn phút là tới giờ làm, nhưng vẫn còn kẹt trong biển người.

Có thể đi làm đúng giờ hay không, phụ thuộc vào may mắn của mỗi người.

Tô Mặc Ngôn đứng ở cửa thang máy, được ông trời ưu ái cho một vị trí tốt.

Thời gian thang máy di chuyển từ tầng này sang tầng kế tiếp áng chừng 3 giây, Tô Mặc Ngôn cảm nhận được mấy người sau lưng nóng lòng, thỉnh thoảng nàng bị xô đẩy mấy lần.

Khi thang máy mở cửa, không cần nghi ngờ sẽ có một trận chen chúc xô đẩy, mà trước đây, Tô Mặc Ngôn chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ là một trong số đó.

Đinh! Lầu một.

"Đến rồi đến rồi!"

"Nhanh nhanh nhanh!"

"Đi đi đi!"

Tô Mặc Ngôn không phải tự mình đi tới, mà là bị người ta đẩy vào.

Trong thang máy, Tô Mặc Ngôn lại gặp Úc Dao.

Sáng sớm bước ra khỏi cửa chung cư không gặp, kết quả gặp được ở đây.

Trong không gian không được tính là rộng rãi, Tô Mặc Ngôn cảm nhận được áp lực từ phía sau.

Ngay sau đó, lại là biển người chen chúc.

Lông mày Úc Dao xiết chặt, Tô Mặc Ngôn bị đẩy vào người cô.

Giữa các nàng không có khe hở, tình cảnh này giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Bên cạnh là một ông chú bụng mỡ, người phía sau tiếp tục đẩy, theo bản năng, phản ứng đầu tiên của Tô Mặc Ngôn là hướng tới Úc tổng.

"Chào buổi sáng Úc tổng --" Tô Mặc Ngôn lên tiếng chào hỏi, thanh âm rất nhẹ.

Nàng cảm thấy thái độ của mình rất tự nhiên, giống như thái độ mà Úc Dao nhìn nàng.

"Chào buổi sáng." Úc Dao quay đầu né tránh gương mặt nữ nhân gần trong gang tấc.

Mùi thơm trên người Úc Dao truyền vào chóp mũi, dư quang vừa vặn rơi vào khoé môi Úc tổng, chỉ cần nhích thêm một chút, là có thể chạm vào, giống như "Giấc mơ" đêm đó.

"Làm phiền nhích vào một chút, cảm ơn."

"..."

Sức chứa của thang máy không thể vượt quá hai mươi sáu người.

Người trong thang máy giống như bọt biển trong nước, chật chội vô cùng.

Người cuối cùng bước vào là một nam nhân mập mạp, hắn cố gắng hóp cái bụng bia lại, cửa thang máy mới có thể đóng lại.

Hiện tại khoảng cách giữa Tô Mặc Ngôn và Úc Dao là con số không, hai người dán chặt vào nhau, tư thế rất thân mật, giống như đang ôm.

Mùi hương quen thuộc trên người đối phương quanh quẩn nơi chóp mũi, không cách nào xem nhẹ.

Dính vào nhau như vậy, hô hấp ngày càng nặng, nhịp tim cũng theo đó tăng lên, cả Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều có loại cảm giác này.

Lần đầu tiên cảm thấy, thì ra lầu ba mươi sáu cao như vậy.

Không biết Tô Mặc Ngôn nghĩ cái gì, dứt khoát gồng mình, cố định tư thế.

Úc Dao cũng không động đậy, thoạt nhìn đứng đó có vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng cả hai không bình lặng như vẻ bề ngoài.

Tư thế thân mật này, khiến các nàng không hẹn mà cùng suy nghĩ về một chuyện.

Có điều cả Úc Dao và Tô Mặc Ngôn đều là người rất biết giả bộ.

Rõ ràng không quên được chuyện đêm đó, nhưng lại vờ như không có gì xảy ra; rõ ràng thích cảm giác được ôm đối phương, nhưng vẫn luôn do dự mỗi khi tới gần một bước.

Vừa bước vào văn phòng, Úc tổng lại rơi vào trạng trái cuồng công việc.

Úc Dao rất hưởng thụ cảm giác này, một ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng, dùng công việc lấp đầy phần lớn thời gian, sẽ không có thời gian suy nghĩ những vấn đề không thiết thực.

Ngoại trừ đi làm, Tô Mặc Ngôn bắt đầu thử liên hệ với những người có chu cầu chụp ảnh ở trên mạng, dù sao nếu chỉ dựa vào tiền lương, thực sự không đủ để chi tiêu, thêm vào đó còn có Tiểu Hoa, nàng luôn giúp hai bà cháu một phần tiền sinh hoạt, không thể đột ngột đứt đoạn.

Trước kia Tô Mặc Ngôn không để ý tới chuyện tiền bạc, bây giờ hoàn cảnh đã khác, rốt cuộc nàng đã hiểu được vì sao nữ nhân trên đời đều muốn làm giàu.

Năm giờ chiều, Úc Dao đứng dậy chuẩn bị tan làm, là việc ngàn năm có một.

"Úc tổng." Tô Mặc Ngôn đứng lên, nói: "Em cũng đi."

Mỗi lần Úc Dao tăng ca, cơ hồ Tô Mặc Ngôn đều tăng ca cùng, sau khi tan làm lại cùng nhau về nhà, Tô Mặc Ngôn thích đi nhờ xe Úc Dao, nếu có cơ hội, sẽ ngẫu nhiên mặt dày cọ một bữa cơm.

Úc Dao luôn luôn thuận theo, Tô Mặc Ngôn có chút bị dạy hư.

Nào ngờ được hôm nay.

"Tối nay tôi có việc." Úc Dao nói.

Rất rõ ràng, có nghĩa là, tối nay Tô Mặc Ngôn phải tự về.

Trước khi Úc Dao rời khỏi phòng làm việc, Tô Mặc Ngôn đứng bên cạnh, bỗng nhiên thần kinh căng thẳng, hỏi: "Đi hẹn hò sao?"

Bình thường Úc Dao có việc đều chỉ là xã giao, nhưng hai ngày nay, lịch trình hoàn toàn trống không.

Tô Mặc Ngôn cảm thấy mình đang xen vào chuyện riêng của người khác, cũng may Úc Dao cười, nói ra một câu giống như trêu đùa: "Ân."

Tô Mặc Ngôn đi theo sau lưng Úc Dao, cùng cô rời khỏi văn phòng.

Hai người chào nhau ở lầu một.

Úc Dao đi xem mắt? Hay là đã bắt đầu hẹn hò với người nào đó?

Kỳ thực xưa nay bên cạnh Úc Dao không thiếu người theo đuổi.

Nghĩ như vậy, Tô Mặc Ngôn lại hơi buồn phiền trong lòng.

Úc tổng có cuộc sống riêng, là chuyện rất bình thường. Cũng không thể suốt ngày bên cạnh nàng, Tô Mặc Ngôn cũng cảm thấy bản thân nàng không thể quá dính lấy Úc Dao.

"Chị, ai dám chọc giận chị em?" Vừa về tới nhà, nhìn thấy thần sắc Tô Mặc Ngôn không tốt, Tô Ngang lên tiếng hỏi.

Tô Mặc Ngôn uể oải: "Không có."

Bắt đầu từ hôm qua, Tô Ngang mơ hồ cảm thấy Tô Mặc Ngôn có chỗ nào đó không đúng: "Cãi nhau với chị gái nhà bên?"

"Có phải em rảnh quá nói sảng không?" Tô Mặc Ngôn tóm lấy lỗ tai Tô Ngang.

"Một tuần nữa em sẽ đi học trở lại, sau này chỉ có thể về vào cuối tuần." Khai giảng vào lớp mười hai, Tô Ngang thường xuyên bận rộn học hành, ở lại ký túc xá.

"Ân, cố học cho giỏi."

"Tô tiểu thư cũng thế, đi làm thật tốt." Tô Ngang ỷ vào thân thể cao ráo, đưa tay sờ sờ đầu Tô Mặc Ngôn, nhìn như vậy, hắn thật giống anh trai: "Còn nữa, mau mau tìm cho em một người anh rể, em thấy anh Minh thừa rất tốt."

Tô Ngang hi vọng sẽ có người chăm sóc chị hắn thật tốt, sau này không để nàng phải chịu uỷ khuất. Bề ngoài Tô Mặc Ngôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, thích mạnh miệng, nhưng để nàng sống một mình mà không có ai chăm sóc, quả thực sẽ loạn.

Tô Mặc Ngôn trừng mắt nhìn Tô Ngang: "Em thì biết cái gì, lo học đi."

Ban đêm, Tô Mặc Ngôn thay quần áo và giày thể thao, chạy bộ.

Nàng có thói quen chạy đêm, nhất là thời điểm suy nghĩ lung tung, đổ mồ hôi sẽ khiến nàng giải toả phần nào.

Tô Mặc Ngôn rất kỳ quái, đêm tối càng khiến nàng cảm thấy an toàn.

Tô Mặc Ngôn kết thúc buổi chạy, đã là mười giờ tối.

Mặc dù mùa hè khô nóng, nhưng cảm giác mồ hôi chảy đầm đìa cũng rất thoải mái.

Tô Mặc Ngôn dọc theo con đường thành thị đi về, Ninh Thành phát triển thật nhanh, từ nhỏ nàng đã sống ở đây, thế mà bây giờ lại cảm thấy lạ lẫm.

Một chiếc xe chạy chầm chậm rồi dừng lại trước cửa chung cư.

"Tôi đưa cô lên trên."

"Không cần phiền phức."

"Ân." Tô Ứng Huy xuống xe, mở cửa cho Úc Dao: "Tôi nhìn cô đi lên."

Xe Úc Dao gặp chút vấn đề trên đường, trùng hợp Tô Ứng Huy gọi điện thoại cho cô, Úc Dao bất đắc dĩ làm phiền hắn một chuyến.

Cơ hội từ trên trời rơi xuống, đương nhiên Tô Ứng Huy rất tích cực, chưa tới mười phút đã xuất hiện trước mặt Úc Dao. Sau đó hắn hẹn Úc Dao ăn cơm, thậm chí xem phim, Úc Dao cũng không từ chối. Chỉ là toàn bộ thời gian đều duy trì trong tình trạng lạnh lẽo, nói chuyện lác đác được mấy câu.

Vốn dĩ là buổi hẹn hò tẻ nhạt, nhưng Tô Ứng Huy lại vô cùng thích thú, càng cảm thấy Úc Dao không giống nữ nhân bình thường, rất có sức hút.

Lúc Úc Dao bước xuống xe, vừa lúc chạm mặt Tô Mặc Ngôn chạy bộ trở về.

"Mặc Ngôn?" Tô Ứng Huy còn cho là mình nhìn lầm: "Chú nghe nói cháu chuyển ra ngoài ở, thì ra là chuyển đến chỗ này..."

Tô Mặc Ngôn nắm chặt bình nước trong tay, sững sờ nhìn Úc Dao, đêm nay cô bận hẹn hò với Tô Ứng Huy?

"Tiểu Ngang cũng ở đây sao? Đã trễ như vậy còn ra ngoài chạy bộ, tiểu nha đầu, thân thể cháu không tốt, vận động phải vừa sức..." Tô Ứng Huy tiếp tục ồn ào.

Úc Dao cũng nhìn qua Tô Mặc Ngôn, trên trán, cần cổ, đều là mồ hôi, sắc mặt tựa hồ có chút trắng bệch. Cứ nhìn đối phương như vậy, các nàng hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Tô Ứng Huy.

Thật lâu.

"Cháu đi lên." Tô Mặc Ngôn nói một câu.

"Hẹn gặp lại." Úc Dao cũng nói với Tô Ứng Huy.

Cứ như vậy Tô Ứng Huy bị bỏ mặc dưới lầu, hai nữ nhân, không ai thèm mời hắn lên lầu ngồi một lát, ngay cả lời khách sáo cũng chẳng buồn nói, trong khi đó có một người đó là cháu gái ruột của hắn.

Đêm nay Tô Mặc Ngôn vận động quá sức, có chút không chịu nổi, thời điểm nhấc chân lên bậc cầu thang, bước hụt.

Úc Dao đi sau lưng nàng, muốn đỡ nàng nhưng không kịp.

Tô Mặc Ngôn ngồi sập xuống đất.

"Không sao chứ?" Úc Dao tiến lên, khẩn trương ngồi xổm xuống, phát hiện đầu gối Tô Mặc Ngôn chảy máu: "Bất cẩn như vậy..."

Tô Mặc Ngôn phát hiện, sau khi gặp gỡ Úc tổng, nàng thường xuyên bị thương.

Nàng quay đầu nhìn Úc Dao, nghiêm túc lại dịu dàng, mỗi lần Úc Dao quan tâm nàng, nàng không nhịn được, nũng nịu: "Đau..."

Chỉ là lần này, hình như nhịp tim có chút nhanh.

Bình luận

Truyện đang đọc