NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

Hơn năm tháng, Úc Dao một lần nữa chủ động nhắn tin cho Tô Mặc Ngôn.

Bây giờ nhìn dòng tin nhắn chưa được hồi đáp, ngàn vạn suy nghĩ đan xen trong đầu.

Không bao lâu sau, có tin nhắn trả về.

- - [ Tiểu yêu tinh: Ở đây]

Trái tim Úc Dao đột nhiên xiết chặt, tấm hình kia, cô để trong ví da, có khi nào Tô Mặc Ngôn đã thấy rồi hay không?

- - [Cán bộ kỳ cựu: Ngày mai tan tầm tôi sẽ tới lấy]

Tô Mặc Ngôn nhìn tin nhắn.

- - [Tiểu yêu tinh: Được]

*

"Úc tổng, đây là tư liệu hợp tác do tập đoàn Y cung cấp." Thư ký Diêu gõ cửa, bê mấy chồng văn kiện đi vào, dù đã sát giờ tan làm.

Dạo gần đây trong công ty lan truyền một tin tức, làm việc với Úc tổng thì, chuyện đi làm từ 9 giờ tới 5 giờ chiều chỉ là lý thuyết, luôn luôn phải trong trạng thái sẵn sàng tăng ca.

Úc Dao dùng ánh mắt ra hiệu: "Để trên bàn đi, ngày mai tôi sẽ xem."

"Ngày mai?" Thư ký Diêu trợn tròn mắt, cảm thấy không tin vào tai mình, mặc dù tư liệu trong tay không cần giải quyết ngay lập tức, nhưng Úc Dao hiếm khi để công việc của ngày hôm nay sang ngày mai. Nàng làm thư ký cho Úc tổng hơn một năm, đây là lần đầu tiên thấy cô như vậy.

Lại nói, lúc này mới năm giờ, thế mà Úc tổng đã muốn tan tầm.

"Ân, tôi có việc."

Tan làm, Úc Dao chưa về nhà ngay, mà lái xe đi siêu thị.

Mua nguyên liệu, về nhà, nấu canh.

Nghĩ lại, một năm nay, số lần cô vào bếp chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bảy giờ tối, Úc Dao mang theo hộp giữ ấm, lái xe đến bệnh viện.

Tô Mặc Ngôn nằm trên giường cả ngày, cảm thấy bản thân sắp phát mốc.

Ban ngày Bạc An Kỳ có lịch trình quay chụp, Minh Mạn làm việc tự do, kè kè bên cạnh Tô Mặc Ngôn.

"Không muốn ăn..."

"Ăn thêm chút nữa đi." Minh Mạn ngồi cạnh giường bệnh, dỗ Tô Mặc Ngôn ăn thêm cháo.

Một tay bó thạch cao, một tay truyền nước, nàng không thể tự lo những sinh hoạt cơ bản.

Có người gõ cửa.

Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn không hẹn mà cùng nhìn ra, lại là Úc Dao.

Úc Dao đi vào phòng bệnh, đem cặp lồng đặt trên bàn cơm, nhẹ giọng nói: "Tôi nấu một ít canh."

Tô Mặc Ngôn cúi đầu trầm mặc.

Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, ngay cả Minh Mạn cũng cảm thấy xấu hổ.

Qua một hồi lâu, Tô Mặc Ngôn mới ngẩng đầu, nói: "...Cảm ơn."

"Nên uống lúc còn nóng." Là canh sườn Tô Mặc Ngôn yêu thích.

"Mạn Mạn..." Tô Mặc Ngôn nháy mắt với Minh Mạn, ra hiệu muốn nói chuyện riêng với Úc Dao.

Min Mạn lo lắng nhìn Tô Mặc Ngôn một chút, nhưng vẫn hiểu ý đi ra.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao nhìn nhau.

"Còn đau không?" Úc Dao nhìn cái tay được đắp thạch cao, kích thước lớn hơn bình thường vài lần.

"Không có cảm giác gì..."

Úc Dao không tiếp lời, cô bước tới mở hộp giữ ấm ra, dự định giúp nàng ăn súp sườn.

Thỉnh thoảng Tô Mặc Ngôn trộm nhìn Úc Dao một chút, ánh mắt không dám dừng lại trên người cô quá lâu.

"Em ăn no rồi, không ăn nổi nữa." Tô Mặc Ngôn nói.

Úc Dao ngừng động tác tay: "Vậy khi nào em đói, nhớ uống."

"Úc tổng --"

Nghe Tô Mặc Ngôn gọi mình như vậy, Úc Dao không tránh khỏi lạ lẫm.

"Ví tiền của chị ở đằng kia, chị xem một chút có thiếu gì hay không."

Úc Dao cầm ví da lên, mở ra xem, hầu như tất cả vẫn còn đó, chỉ thiếu tấm hình kia. Cô không nhìn Tô Mặc Ngôn, ngoại trừ nàng, còn có ai sẽ lấy đi.

"Thiếu thứ gì sao?" Tô Mặc Ngôn làm bộ hỏi han.

Úc Dao không biết nên trả lời thế nào.

"Em cảm thấy chị tiếp tục giữ lại cái kia, thật không phù hợp." Tô Mặc Ngôn cúi thấp đầu, không nhìn Úc Dao: "Nên để em giữ thì hơn."

Thật lâu, Úc Dao mới trả về một câu: "Nghỉ ngơi thật tốt", xoay người muốn đi.

"Úc Dao --" Thời điểm Úc Dao đi tới cửa, Tô Mặc Ngôn không nhịn được gọi tên cô, nàng rất muốn biết, Úc Dao đã bên cạnh người khác, vì sao còn muốn giữ lại hình của mình, chẳng lẽ Bạc An Kỳ nói đúng?

Tô Mặc Ngôn gọi tên, Úc Dao giật mình, nhưng quay lại, chỉ hơi nghiêng mặt: "Có chuyện gì?"

"...Lái xe cẩn thận."

Sau khi Úc Dao đi, Minh Mạn vào phòng: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Tô Mặc Ngôn thoáng nhìn hộp giữ nhiệt Úc Dao đưa tới, tự mình định nghĩa là bữa ăn cuối cùng Úc Dao nấu cho nàng, nói: "Mình muốn uống canh."

"Được...Mình đi mua cho cậu." Món canh Úc Dao đưa tới, Minh Mạn sợ nàng uống rồi trong lòng càng không vui.

"Mình muốn uống cái này." Tô Mặc Ngôn khăng khăng muốn uống.

"Ngôn Ngôn..."

Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, cười một tiếng: "Dù sao sau này cũng không còn cơ hội, mình sẽ uống một lần cuối cùng."

Minh Mạn không có cách ngăn cản, thầm nghĩ, nếu uống canh liền quên được, quả thật rất đáng. Nàng chỉ sợ, Tô Mặc Ngôn càng uống càng nhớ.

Mở nắp hộp ra, canh còn bốc hơi nóng, trong phòng bệnh tràn ngập mùi thơm của canh sườn.

Là canh sườn Tô Mặc Ngôn đặc biệt yêu thích, bên trong còn có rong biển và bắp ngọt.

Đây không phải lần đầu Úc Dao nấu canh cho nàng uống, trước kia nàng mặt mày mày dạn, mỗi tuần đều ăn chực ở nhà cô một bữa.

Minh Mạn múc ra một chén canh nhỏ, đút cho nàng.

Tô Mặc Ngôn như đứa bé bị ốm ngoan ngoãn uống vào, nàng cảm thấy không dễ nuốt cũng không khó nuốt.

Tô Mặc Ngôn nói không cảm thấy ngon miệng, thế nhưng cuối cùng lại uống sạch bát canh.

Minh Mạn nhìn nàng như vậy, trong lòng xót xa.

Theo dự định ban đầu, mấy ngày tới Tô Mặc Ngôn sẽ bay qua Nhật Bản, nhưng tình huống lúc này bất khả kháng, ít nhất phải chờ một tháng sau tháo xong thạch cao trên tay mới tính tiếp, ở phương diện công việc, nàng chỉ còn cách gọi điện thông báo tình hình xin nghỉ một thời gian.

Lần này về nước, là dùng nửa tháng nghỉ phép.

Trước mắt, cũng thuận tiện để trao đổi về việc xuất bản sách.

Một ngày trước khi xuất viện, Lam Nhiễm đến bệnh viên thăm nàng.

Gần đây Lam Nhiễm đang xuất bản sách mới, kết hợp với nhà xuất bản trong nước, vì thế khoảng thời gian này, tạm thời dừng kế hoạch lữ hành.

Lam Nhiễm nghe thông tin từ nhà xuất bản, nói Tô Mặc Ngôn bị thương nằm viện, thuận tiện đến thăm một chút.

"Tay đã khá hơn chưa? Chị mang cho em chút canh."

"Chị đến là được rồi, còn mang đồ theo làm gì." Tô Mặc Ngôn khách khí.

Lam Nhiễm làn sao biết nấu canh, là Úc Dao tự mình nấu, nói nàng đưa đến cho Tô Mặc Ngôn. Lam Nhiễm có điều không hiểu, chị nàng đã quan tâm đến Tô Mặc Ngôn như vậy, tại sao không tự mình đưa tới.

"Lần này về nước để xuất bản sách sao?" Lam Nhiễm vừa hỏi vừa giúp Tô Mặc Ngôn mở hộp canh.

"Ân, mẹ em đã gần như lên đủ các ý, một năm qua em chăm chút chỉnh sửa, trước đó bà ấy dự định cho xuất bản, rốt cuộc bây giờ đã có cơ hội, chị Nhiễm, cảm ơn chị a." Nếu như không phải nhờ Lam Nhiễm hướng dẫn, Tô Mặc Ngôn khó có được cơ hội này.

"Không cần khách khí." Lam Nhiễm đưa canh cho Tô Mặc Ngôn: "Uống canh."

Tô Mặc Ngôn uống một muỗng nhỏ, liền ngừng lại.

"Sao vậy? Không ngon a?" Lam Nhiễm hỏi.

"Rất ngon..." Tô Mặc Ngôn chỉ uống một ngụm, lập tức nhận ra hương vị Úc Dao nấu.

"Ngày mai em xuất viện, mời chị dùng cơm."

"Đau thành như vậy rồi, còn muốn mời chị ăn cơm?" Lam Nhiễm cười cười, giải thích: "Ngày mai chị phải tham dự lễ đính hôn, chờ tay em khá hơn chút, chúng ta hẹn hò một hôm. Mấy tháng tới chị ở trong nước."

Đính hôn? Nghe xong chữ này, điều đầu tiên Tô Mặc Ngôn nghĩ đến chính là Úc Dao, xen lẫn chút thất vọng mất mát, nàng miễn cưỡng cười cười, nói: "Chị ấy đính hôn sao? Em còn chưa nói chúc mừng..."

"Em quen cậu ấy?" Lam Nhiễm có chút giật mình.

"Không phải...Úc tổng sao?" Lúc nói mấy chữ này âm thanh kẹt kẹt trong cổ họng.

Lan Nhiễm nghe xong cười ngặt nghẽo, mãi mới lấy lại bình tĩnh, nói: "Chị ấy? Ngay cả đối tượng cũng không có, đính hôn với ai chứ?"

Trong nháy mắt, nội tâm Tô Mặc Ngôn như núi lửa phun trào, đứng ngồi không yên: "Chị ấy...Chị ấy chia tay rồi?"

"Chia tay? Chia tay với ai a?" Lam Nhiễm càng nghe Tô Mặc Ngôn nói, càng không hiểu ra làm sao.

Mấy tháng trước, Lam Nhiễm hỏi thăm quan hệ giữa Úc Dao và Tô Mặc Ngôn tiến triển đến đâu rồi, Úc Dao chỉ nói các nàng không hợp, sau này đừng hỏi lung tung. Úc Dao đã nói rõ như vậy, đương nhiên Lam Nhiễm sẽ không tiếp tục nhúng tay vào.

Úc Dao vẫn độc thân? Đại não Tô Mặc Ngôn lặp đi lặp lại mấy chữ này, rõ ràng ngày Úc Dao đăng tải tấm hình đó, Trác Bành cũng update một bài tương tự.

"Không phải chị ấy hẹn hò với Trác Bành sao?" Tô Mặc Ngôn nhớ tới dòng trạng thái: "Em nhìn thấy bài đăng trên Weibo..."

"Chuyện này là từ bao giờ, sao chị lại không biết a? Không có khả năng..." Lam Nhiễm chắc nịch: "Khẳng định là em hiểu nhầm, một năm qua chị ấy đều không đăng tải hoạt động?"

"Một năm? Rõ ràng là cuối tháng bảy..." Tô Mặc Ngôn cảm thấy mịt mờ, chẳng lẽ là nàng hoa mắt? Chuyện quan trọng như vậy, làm sao nàng có thể nhìn nhầm, mà sau này Úc Dao cũng tự mình xoá đi.

Lam Nhiễm chăm chỉ, trước mặt Tô Mặc Ngôn bấm mở vào Weibo của Úc Dao, hoàn toàn rỗng tuếch: "Em còn không tin, nếu chị ấy đăng tải cái gì, chị có thể không biết sao? Chuyện xảy ra giữa hai người lúc trước, chị đều biết..."

Nói tới đề tài này Tô Mặc Ngôn rơi vào trầm mặc.

"Cuối tháng bảy, Úc Dao bay sang Osaka..." Tô Mặc Ngôn nhìn điện thoại của mình, tấm hình kia vẫn còn đó, mà trên màn hình di động của Lam Nhiễm rõ ràng trống không.

Chẳng lẽ, là nàng đã hiểu lầm Úc Dao rồi sao...

Hiện tại, đại não có chút loạn.

Tô Mặc Ngôn cũng cảm thấy, nếu như Úc Dao không còn tình cảm với nàng, thì tội tình gì phải giữ hình của nàng?

Úc Dao nhất định không phải loại người Bạc An Kỳ nhắc đến, chuyện này, Tô Mặc Ngôn có lòng tin.

"Uy?" Lam Nhiễm nhận điện thoại từ nhà xuất bản.

Ra ngoài hàn huyên một hồi lâu, Lam Nhiễm mới trở vào.

Tô Mặc Ngôn ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ lại mọi chuyện. Úc Dao thật sự vẫn luôn một mình, cô không bên cạnh Trác Bành.

"Thật ngại quá, Mặc Ngôn." Lam Nhiễm bắt chuyện, mà Tô Mặc Ngôn vẫn bất động: "Mặc Ngôn?! Không thoải mái chỗ nào sao?"

"Không có..." Tô Mặc Ngôn hồi thần, mới chú ý Lam Nhiễm đang nói chuyện với mình.

"Nhà xuất bản gọi chị có việc gấp, chị phải đi một chuyến." Lam Nhiễm nói xong, cầm túi lên.

"Không sao, chị đi đi." Thời điểm Lam Nhiễm đi tới cửa, Tô Mặc Ngôn lên tiếng gọi giật lại: "Chị Nhiễm..."

Lam Nhiễm quay đầu: "A?"

"Úc tổng vẫn dùng số điện thoại cũ a?"

Lam Nhiễm suy nghĩ chốc lát, nói: "Ân."

"Ân..."

Tô Mặc Ngôn ngồi trên giường suy nghĩ, chẳng lẽ ngày đó Úc Dao đăng tải hoạt động, chỉ là một trò đùa? Úc Dao mà nàng quen biết làm sao sẽ chơi đùa như vậy? Còn để Trác Bành nắm tay, quãng đời còn lại mong được chỉ giáo...

Khoảnh khắc biết rõ Úc Dao vẫn chưa bên ai, rốt cuộc Tô Mặc Ngôn không thể tiếp tục kìm nén.

Nàng nghĩ ngồi ở đây suy nghĩ lung tung, chẳng bằng đối mặt với Úc Dao hỏi cho rõ ràng. Tô Mặc Ngôn sờ sờ dưới gối, tìm ra tấm hình lấy từ ví da.

Một năm qua đi, Úc Dao vẫn luôn mang hình của nàng theo bên người, điều này có nghĩa là gì?

Tô Mặc Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, trái tim thổn thức, nội tâm xúc động, quyết định lấy di động ra, gõ gõ số điện thoại Úc Dao...

Sáu giờ chiều, Úc Dao tăng ca ở công ty.

Chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

"Uy?"

"Là em." Ở đầu dây bên kia, Tô Mặc Ngôn đáp.

"Mặc Ngôn..." Đối phương nhẹ nhàng nói hai chữ, Úc Dao lập tức nhận ra là nàng.

"Tối nay chị có nhà không? Em đưa hộp giữ nhiệt tới." Tô Mặc Ngôn dừng một chút, lại nói: "Canh rất ngon."

Bình luận

Truyện đang đọc