NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

"Chị vừa mới nói cái gì cơ?" Úc Dao nói câu kia không nhẹ không nặng, Tô Mặc Ngôn nghe được rõ rõ ràng ràng, mặc dù là thế, nàng vẫn trợn tròn mắt, hỏi lần nữa.

"Sang năm được không?" Một chuyện ngọt ngào biết bao, bị giọng điệu của Úc Dao hỏi ra nghe như mở hội nghị thảo luận vấn đề gì.

Tô Mặc Ngôn không nhịn được cười, nàng dùng đôi chân tr.ần trụi cuốn lấy Úc Dao, biết rõ còn cố hỏi, trên mặt hoàn toàn nghi hoặc: "Được không cái gì?"

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn, nụ cười trên mặt có mấy phần cưng chiều, lúc trả lời vẫn như cũ lời ít ý nhiều: "Kết hôn."

Tô Mặc Ngôn dán vào mắt Úc Dao không rời nửa khắc, người ta nói người nghiêm túc là người có mị lực nhất, Úc Dao chính là như vậy, bất kể việc lớn hay việc nhỏ, mỗi lần nói ra đều nghiêm túc hơn bất kỳ ai.

Đặc biệt là lúc này, Úc Dao nghiêm túc, trong đáy mắt chỉ có nàng.

Trước đây Tô Mặc Ngôn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nàng tán thành với suy nghĩ của Lam Nhiễm, hôn nhân là cái lồng giam biến tướng, tại sao phải gấp gáp chui vào? Thế nhưng kể từ khi các nàng chính thức bên nhau, Tô Mặc Ngôn muốn hết hôn, có lẽ so với trong tưởng tượng của nàng hôn nhân đơn giản hơn, hoặc cũng có thể không đơn giản như vậy, bất quá nàng đã chuẩn bị sẵn sàng nắm tay Úc Dao vượt qua mọi thử thách.

Tô Mặc Ngôn hiểu rõ, hai người bên nhau, cuộc sống sẽ trở nên bình thản vụn vặt, thậm chí sẽ có lúc xảy ra mâu thuẫn nhỏ, giữa các nàng cũng phải đối mặt với rất nhiều vấn đề thực tế. Cho dù là vậy, Tô Mặc Ngôn cũng nguyện ý cùng Úc Dao đi hết quãng đường đời còn lại, đại khái là sau nhiều năm, sẽ trở thành một loại ấm áp ngọt ngào khác.

Nhìn Tô Mặc Ngôn cười, Úc Dao vô thức cười theo, một nữ nhân ba mươi mấy tuổi, ở phương diện tìn.h cảm, ngay cả người xung quanh cũng dần chấp nhận nhìn cô đơn độc, Úc Dao cảm thấy may mắn vì chính mình không thuận theo, cho nên mới chờ được Tô Mặc Ngôn.

Kết hôn không giống yêu đương, không chỉ là phong hoa tuyết nguyệt.

"Chị...Có thể coi là chị đang cầu hôn em không?" Tô Mặc Ngôn khàn khàn giọng.

Úc Dao hiểu tính Tô Mặc Ngôn, cô nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt: "Cứ như vậy mà cầu hôn, em sẽ hài lòng sao?"

Tô Mặc Ngôn mím môi cười, sau khi bình phục tâm tìn.h, nàng sờ sờ má Úc Dao, nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần là chị, như thế nào em cũng hài lòng."

Không quan tâm hình thức, chỉ để ý đến chị.

Nói xong lời ngọt ngào, Tô Mặc Ngôn thở mạnh một hơi, lại giải oan cho Úc Dao: "Ai nói người này không có tính thú...Ưm..."

Úc Dao thuận thế nâng cằm Tô Mặc Ngôn, dùng môi của mình dán lên môi nàng, nhẹ nhàng hôn, lòng bàn tay thuận theo cần cổ thon dài trượt xuống đầu vai, môi lưỡi thâm giao.

Tô Mặc Ngôn hơi hé mắt, phối hợp nhịp nhàng, đưa lưỡi ra đáp lại đối phương, đột ngột bị Úc Dao hôn sâu làm cho ý loạn tìn.h mê, bàn tay phủ trên mặt Úc Dao từ từ đi vào chân tóc, càng hôn càng sâu...

"Còn muốn nữa..." Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao, bả vai cùng bầu ng.ực nâng lê hạ xuống, thở gấp, có chút không kịp hớp không khí.

Một cái ôm một cái hôn, câu kéo d.ục vọng cuộn trào, ánh mắt Tô Mặc Ngôn khao khát nhìn Úc Dao, nữ nhân quấn lấy nữ nhân, quả nhiên là trận đánh lâu dài không hồi kết.

Mười một giờ, Úc Dao buông Tô Mặc Ngôn ra, có chừng có mực, môi đỏ ấm áp dán lên mi tâm, hôn lên: "Ngoan, ngủ đi."

Lại là "Câu xong liền chạy".

Tô Mặc Ngôn uốn éo người, đem chân gác trên lưng Úc Dao, không quản Úc Dao nói gì, tiếp tục hôn lên, từ cần cổ một đường tới bờ môi, Úc Dao hôn đáp trả, cuối cùng dùng tay nâng má Tô Mặc Ngôn: "Giày vò lâu như vậy, không mệt sao?"

"Không mệt." Tô Mặc Ngôn vặn eo xoay người đặt lên thân Úc Dao, nắm lấy tay cô nâng qua đỉnh đầu, đ.è xuống giường, cười không đứng đắn: "Tối nay ăn nhiều quá, chúng ta vận động chút đi."

Úc Dao giật giật tay, rút không ra: "Đừng nháo."

Tô Mặc Ngôn cười, đã chôn đầu tiến đến môi, mặt dày tiếp tục muốn hôn, chỉ một hai giây sau, lập tức được đáp lại. Hôn đến hụt hơi, Úc Dao vừa hôn vừa hổn hển nói: "Em khiến chị không thể nói nên lời, chị cũng phải khi dễ em."

"..."

"Ân ~~" Tô Mặc Ngôn biết Úc tổng lại muốn ghét bỏ những lời không đứng đắn xuất phát từ miệng mình, nàng nũng nịu hừ nhẹ, đem đầu chen vào cổ Úc Dao, chuyên chọn nơi m.ẫn cảm, hết liế.m lại hôn, thật đúng là giống mèo con.

Bờ môi, gương mặt, cần cổ, bờ vai, cánh tay, bầu ng.ực, eo thon...

Tô Mặc Ngôn một đường hướng xuống.

Tiếng hít thở, âm thanh m.út cánh môi, còn có thân thể dây dưa ma sát đệm chăn tạo nên động tĩnh sàn sạt, càng nổi bật giữa một đêm yên tĩnh.

Tay Úc Dao nguyên bản chống đỡ thân thể Tô Mặc Ngôn, từ từ đổi tư thế, đem Tô Mặc Ngôn ôm thật chặt.

Ôm chặt cùng một chỗ, rất ấm.

"Mặc Ngôn..." Cơ thể Úc Dao nóng lên, sườn gò má vùi vào gối đầu, khẽ rên một tiếng thoải mái, eo từ từ rung động lâng lâng.

Tông giọng trầm thấp gợi cảm như chất xúc tác, Tô Mặc Ngôn thích nghe Úc Dao động tìn.h hừ nhẹ tên mình, nương theo miên man thở d.ốc.

Úc Dao chủ động, phần lớn là bị Tô Mặc Ngôn câu lên d.ục vọng, nếu Tô tiểu thư không phóng khoáng như vậy, Úc Dao sẽ không thoải mái đến thế.

Mặc dù đang là mùa đông, nhưng bên thái dương đều bị mồ hôi bịn rịn làm ướt, độ ẩm bên trong gian phòng giường như tăng lên, mà các nàng lại ôm nhau quá chặt...

Càng ngày Tô Mặc Ngôn càng thích mùa đông, chỉ cần nàng nói lạnh, Úc Dao sẽ chủ động ôm nàng sưởi ấm.

Các nàng tắm vội, thay quần áo sạch, Tô Mặc Ngôn ngã vào đệm chăn, lúc này rốt cuộc không còn tinh lực gây nháo, mà là thành thật ngoan ngoãn ôm Úc Dao, quy củ không nhúc nhích, mí mắt thâm trầm buồn ngủ.

Úc Dao nhẹ nhàng chỉnh đốn mấy sợi tóc phủ trước mặt, ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo, có phần hơi rã rời. Hai ngày nay tâm trạng Tô Mặc Ngôn không tốt, Úc Dao đoán là vì chuyện công việc: "Chúng ta từ từ tìm việc mới, biết chưa?"

Tô Mặc Ngôn hít mũi một cái, có chút mơ hồ: "Ân.."

Mệt mỏi mở mắt không ra, cũng may ngày mai nàng không cần đi làm. Úc Dao cười vuốt vuốt tóc Tô Mặc Ngôn, giúp nàng kéo chăn mền phủ lên người, hôn lên trán, thanh âm cực nhẹ: "...Có chị ở đây."

Tô Mặc Ngôn không lên tiếng, khả năng là ngủ thiếp đi, Úc Dao đưa tay tắt đèn đầu giường.

Bóng đêm lấp đầy gian phòng.

Úc Dao vừa nhắm mắt, một nụ hôn ôn nhu khẽ chạm nơi khoé môi.

Tô Mặc Ngôn nhắm mắt, khoé môi một mực vung lên.

Mùa đông là thời điểm hoàn hảo để ngủ nướng, bên ngoài trời đông giá rét, trong chăn lại ôn ôn nhu nhu, không cách nào rời khỏi.

Úc Dao vốn không kén giường ngủ, giấc ngủ bất quá chỉ là thời gian để tinh thần nghỉ ngơi, cung cấp tinh lực cho ngày hôm sau, mà cô cũng thường xuyên đi công tác, chuyện ngủ ở chỗ lạ là điều không thể tránh khỏi. Nhưng hiện tại Úc Dao cảm thấy, cho dù khách sạn ở bên ngoài tốt đến thế nào, cũng không bằng chăn ấm nệm êm ở nhà an ổn. Mặc dù vẫn là giấc ngủ, nhưng cảm giác thật sự không giống.

Không phải kén giường, mà là vì thiếu người nằm bên cạnh, Tô Mặc Ngôn là thứ "Thuốc ngủ" độc nhất thuộc về riêng cô.

Hơn bảy giờ sáng, chuông báo thức vang lên hai lần, Úc Dao lập tức tắt đi.

"Hôm nay chị không đi làm a?" Tô Mặc Ngôn dụi mắt, mông lung phát hiện giờ này rồi Úc Dao vẫn còn nằm trên giường, cánh tay khoát lên hông mình.

Úc Dao thu tay lại, hướng đến Tô Mặc Ngôn dán người ôm sát: "Ngủ thêm một lát."

Hoá ra Úc tổng cũng có một ngày không muốn rời giường, nếu chuyện này truyền đến nội bộ công ty, đoán chừng tất cả nhân viên đều được một phen mở rộng tầm mắt.

Lúc Úc Dao ngủ, ngũ quan nhu hoà, không mảy may lưu lại chút khí thế Úc tổng, Tô Mặc Ngôn yên lặng chăm chú nhìn Úc Dao, mới phát hiện bản thân càng ngày càng hiểu rõ Úc Dao mỏi mệt, trước kia, nàng còn cho rằng Úc tổng làm bằng sắt, một ngày hận không thể vục mặt ở công ty hai mươi lăm tiếng.

"Lão Úc, nên dậy rồi..." Tô Mặc Ngôn ghé vào bên tai nhỏ giọng gọi.

Nghĩ nghĩ, lại cẩn thận tìm di động ở đầu giường, bật camera, quay chụp.

"Lão bà..." Tô Mặc Ngôn ghé đầu tới dụi dụi Úc Dao: "Dậy thôi."

"Ân..." Úc Dao lặng lẽ mở mắt, hôn nàng hai lần: "Đừng nháo."

"Úc tổng, nhân viên còn ở công ty chờ chị họp..." Tô Mặc Ngôn biết rõ lịch trình của Úc Dao.

"Ba phút, ba phút nữa gọi chị dậy." Úc Dao nói xong, lại đem cái trán dán lên mặt Tô Mặc Ngôn.

Còn xin ba phút...Xem ra là lây bệnh từ nàng. Tô Mặc Ngôn nhìn đoạn video và tấm hình, Úc tổng cao ngạo khí chất băng lãnh, Tô Mặc Ngôn cười ngây ngô, quả thật không còn hình bóng.

Ba phút sau, Tô Mặc Ngôn kéo áo ngủ Úc Dao, cười xấu xa, tay phải trực tiếp dò xét vào bên trong từ đường cổ áo, lòng bàn tay được lấp đầy...

Úc Dao kéo căng thân thể, nhíu mày mở to hai mắt nhìn Tô Mặc Ngôn, muốn nàng quy củ một chút.

Tô Mặc Ngôn tiếp tục xoa xoa, còn nghiêm cẩn bình luận: "Hình như to hơn..."

Úc Dao nắm lấy tay nàng "Tô Mặc Ngôn..."

"Để em hầu hạ phu nhân thay quần áo!" Ăn đậu hũ xong, Tô Mặc Ngôn chuồn xuống giường.

Úc Dao ngồi dậy, vuốt vuốt trán cười bất đắc dĩ, cô tựa đầu giường, nhìn Tô Mặc Ngôn đứng trước tủ quần áo, giúp mình phối đồ.

"Không cần đi làm nghỉ ngơi nhiều một chút." Úc Dao đứng dậy, nhận lấy bộ quần áo từ tay Tô Mặc Ngôn: "Gần đây rất mệt a?"

Tô Mặc Ngôn lắc đầu, nàng cảm thấy Úc Dao mới là người mệt hơn, dù sao tạm thời nàng cũng rất nhàn rỗi: "Em làm tài xế miễn phí, đưa đón chị đi làm a."

- ------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc