NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

"Chị hôn một chút...Sẽ không còn đau nữa."

Tô Mặc Ngôn đưa tay đến trước mặt Úc Dao, chớp chớp mắt nhìn cô, đùa giỡn với cán bộ kỳ cựu quả thật là thu được niềm vui vô tận, nàng không biết chán.

"Đừng nháo." Trong mắt Úc Dao, rất nhiều hành vi của Tô Mặc Ngôn quả thực ngây thơ, bất kể là làm việc hay nói chuyện, chẳng biết bao giờ mới lớn.

Tô Mặc Ngôn nói đùa với Úc Dao, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng đáp lại, chỉ là một Úc Dao không biết đùa giỡn, lại khiến nàng yêu thích không thôi.

Rõ ràng là quan tâm nàng, lại làm bộ lãnh đạm, vừa rồi Úc Dao kéo tay của nàng, dùng ngữ khí quan tâm hỏi "Không đau sao", giây phút đó, trong một ý niệm nào đó, Tô Mặc Ngôn thật muốn cưỡng hôn cô, hôn sâu, vươn đầu lưỡi khám phá mọi ngóc ngách.

Bây giờ, trong phòng chỉ có hai người các nàng.

Muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, đều không sợ người khác quấy rầy.

Không khí rất tốt.

"Úc Dao..." Tô Mặc Ngôn nhẹ giọng gọi tên cô, chứ không phải "Úc tổng".

Tô Mặc Ngôn đột nhiên đổi cách xưng hô, để trong lòng Úc Dao cũng có chút động đậy.

Lần đầu tiên Tô Mặc Ngôn gọi tên cô, giọng nói nhẹ nhàng, rót vào tai. Giống như lúc này, Tô Mặc Ngôn tiến lại gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, giữa các nàng, giống như có một giải phân cách không thể vượt qua.

"Chị đau lòng sao?" Tô Mặc Ngôn đuổi theo ánh mắt Úc Dao, nhìn chăm chú.

Tô Mặc Ngôn tới gần, sắc mặt Úc Dao vẫn không đổi, cô cúi đầu nhìn tay nàng, nói: "Có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?

"Chị đau lòng vì em." Tô Mặc Ngôn tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cô, cố chấp thêm một lần, vẫn nói câu này. Ngữ khí lúc nàng nói tựa như đang hỏi: "Chị thích em, có đúng không?"

Mấy tháng này, Tô Mặc Ngôn từng bước từng bước tiếp cận Úc Dao, nhưng từ đầu đến cuối không dám bước qua vạch an toàn. Ngay cả lúc nói chuyện, cũng không dám nhìn quá lâu, chỉ sợ không thể kiềm chế làm ra chuyện xấu gì, vô tình đẩy các nàng càng xa.

Thế nhưng, nếu không bước một bước kia, Tô Mặc Ngôn không thể hiểu được Úc Dao nghĩ gì, cô đón nhận nàng thân cận, quan tâm nàng, chỉ vì xem nàng là bạn thôi sao?

Hay là cô cũng giống nàng, trong lòng ôm nhiều suy nghĩ không "Thuần khiết", Tô Mặc Ngôn kỳ vọng như thế, cho dù chỉ có một điểm cũng tốt.

Nàng cảm thấy Úc Dao có, nếu như không có, nụ hôn cuồng nhiệt đêm đó là từ đâu mà ra. Nàng xoắn xuýt thật lâu, Úc Dao là người cẩn trọng thế nào, sẽ tuỳ tiện hôn một người say sao? Hôn lâu như vậy...

Hôm đó Tô Mặc Ngôn còn say hơn cô, mà mọi thứ vẫn còn rõ ràng, chẳng lẽ Úc Dao lại không nhớ?

Mà Úc Dao lựa chọn giả ngu, như chưa từng xảy ra chuyện gì, Tô Mặc Ngôn còn có thể nói gì đây.

Tô Mặc Ngôn nghĩ, Úc Dao cần thời gian. Dù sao, sau đêm đó, Tô Mặc Ngôn cũng nghĩ rất nhiều, nàng cũng cảm thấy rất hoang đường, muốn giống như Úc Dao, ném ra sau đầu, không để tâm tư.

Thế nhưng nếu thật sự quên được, thì đã sớm quên.

"Úc Dao..." Tô Mặc Ngôn tiếp tục gọi tên cô, nàng đã muốn gọi như vậy từ lâu, dễ chịu hơn Úc tổng rất nhiều.

Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, ánh mắt không hề che giấu tâm tình, mang theo khát khao cùng mong đợi.

Nàng không nhịn nổi nữa, nàng phải nói thật, nhịn đến bây giờ đã là cực hạn. Tô Mặc Ngôn không nghĩ đến chuyện sau khi thổ lộ rồi sẽ như thế nào, bây giờ nàng chỉ muốn nói ra...

Tựa như núi lửa ngủ say một lần nữa hoạt động trở lại, rốt cuộc phải bùng phát.

Ánh đèn chiếu ra màu sắc ấm áp, Úc Dao cũng nhìn Tô Mặc Ngôn, đứa trẻ này nhỏ hơn cô tám tuổi, mặc kệ Tô Mặc Ngôn ăn mặc gợi cảm, thành thục thế nào, trong lòng Úc Dao, nàng vẫn mãi là đứa trẻ không chịu lớn, ra sức phản kháng lại tuỳ ý. đương nhiên, cũng có một mặt đáng yêu.

Ngay từ đầu, Úc Dao chỉ xem nàng là hậu bối, nàng là đứa trẻ cô đã cứu mười bốn năm trước, duyên phận không phải bình thường.

Bao dung nàng, dạy bảo nàng, quan tâm nàng, chiếu cố nàng, Úc Dao xem nàng giống như em gái mà đối đãi.

Bắt đầu từ khi nào? Tình cảm biến đổi rồi sao? Úc Dao cũng không biết, nhưng đêm hôm đó, cô thật sự không cách nào khống chế được dục vọ.ng, sau khi hôn Tô Mặc Ngôn, Úc Dao ý thức được điều này.

Nhưng Úc Dao không biết chuyện đó luôn canh cánh trong lòng Tô Mặc Ngôn. Giữa hai người, chỉ cần một người có thể quên được, thì sẽ không phát triển thành như bây giờ.

Đi qua tuổi hai mốt, Úc Dao cố gắng không để cho mình lại thích nữ nhân, có thể là ông trời cố ý sắp đặt, cho cô gặp lại Tô Mặc Ngôn. Có điều, cô không còn dễ xúc động, nông nổi như thuở thiếu nữ.

Phải chăng Tô Mặc Ngôn của hiện tại cũng giống như cô năm đó?

"Hôm nay em không uống rượu." Tô Mặc Ngôn nói, nàng không muốn quy tội cho rượu, cũng không muốn Úc Dao nghĩ vậy.

Nhìn Tô Mặc Ngôn chăm chú nhìn mình, trong lòng Úc Dao hiểu rõ, bản thân cô đang đứng trước hai lựa chọn.

Đây là lần hiếm hoi mà Úc Dao do dự thiếu quyết đoán, hoàn toàn không giống Úc tổng trên bàn đàm phán.

Úc Dao không biết, có nên đón nhận tình cảm của Tô Mặc Ngôn hay không? Nói một cách chính xác hơn là, cô cảm thấy mình không nên đón nhận, nhưng lại ngầm đồng ý để Tô Mặc Ngôn tới gần.

"Có biết vì sao, mỗi lần uống say em đều đến làm phiền chị không?"

Úc Dao yên lặng nghe, hiện tại nội tâm cô cũng có chút loạn, không biết đối mặt với Tô Mặc Ngôn thế nào, đối phương vẫn tiếp tục nói.

"Thật xin lỗi, em gạt chị." Tô Mặc Ngôn hít một hơi, cười nhẹ một tiếng: "Em rất tỉnh táo, rất rất tỉnh táo, em giả say là bởi vì..."

Bởi vì em thích chị, cho nên mới tìm cớ tiếp cận chị, uống say, không cần kiêng kỵ cẩn trọng.

"Mặc Ngôn." Úc Dao đánh gãy lời nàng, nhưng nói rồi, lại không biết phải nói gì nữa.

Tô Mặc Ngôn nhìn cô thật lâu, rốt cuộc lên tiếng hỏi: "Trong lòng chị hiểu rõ, đúng không?"

Thời điểm nhảy bu-gi, Úc Dao ôm nàng, khoảnh khắc mắt đối mắt thì, Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc Dao hiểu hết, trước đây chỉ là cô giả ngốc không hiểu mà thôi.

Úc Dao vẫn nhìn nàng, không trả lời.

Úc tổng đã không muốn thừa nhận, Úc tổng đã không muốn chủ động bước tới một bước, vậy thì, nàng tự mình bước tới hai bước là được, chỉ cần Úc Dao không lùi lại, nàng nguyện ý chủ động.

Ai bảo nàng thích Úc Dao.

"Em không uống rượu." Tô Mặc Ngôn nhắc lại một lần, nàng từ từ ôm lấy Úc Dao, động tác dịu dàng chậm rãi, Úc Dao không lùi lại, Tô Mặc Ngôn nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc có dũng khí dùng sức ôm chặt cô.

Giống như lúc nhảy bu-gi, có điều bây giờ không cần mượn cớ, ý nghĩa đơn thuần chỉ là muốn ôm, rất ngọt ngào.

Úc Dao không thích nói chuyện, vậy các nàng liền không nói, đoán chừng muốn cán bộ kỳ cựu mở miệng cũng phải có phong cảnh hữu tình.

Tô Mặc Ngôn vòng tay ôm lấy Úc Dao, một bên mặt mềm mại cọ lên làn tóc, mùi thơm nhàn nhạt, để nàng thương nhớ mấy tháng qua.

Vẫn không đáp lại, Tô Mặc Ngôn từ từ nhắm mắt, chỉ cần không đẩy ra là được. Nàng ôm Úc Dao, cánh tay trái chậm rãi di chuyển xuống, luồn vào lòng bàn tay, cứ như vậy hai người lặng lẽ dán chặt vào nhau, vô thanh thắng hữu thanh.

Úc Dao hạ mi, hô hấp cũng tăng nhanh, thân thể bị nàng ôm như vậy, là không có khí lực đẩy ra, hay là không muốn đẩy ra? Bàn tay bị Tô Mặc Ngôn nắm chặt, nóng hổi.

Tiến thêm được một bước, Tô Mặc Ngôn càng muốn nhiều hơn, Úc tổng đã im lìm, sau này, nàng sẽ phụ trách "Khai sáng".

Hơi thở ngày một nặng, Tô Mặc Ngôn quay đầu, hôn lên tóc cô, lại nghiêng thêm một chút, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng cọ lên gương mặt Úc Dao, Tô Mặc Ngôn khẽ nhắm mắt hôn một cái, làn da căng mọng êm ái, nụ hôn mang theo từng tia hương khí.

Hôn Úc Dao trong trạng thái tỉnh táo, đã từng xuất hiện trong giấc mộng của nàng không biết bao nhiêu lần.

Nhận lấy nụ hôn dịu dàng tinh tế, một lần nữa lý trí bị cuốn đi, Úc Dao nhắm nghiền hai mắt, bàn tay chủ động tìm lấy bàn tay, nắm chặt.

Úc Dao có động tĩnh đáp lại, Tô Mặc Ngôn mừng rỡ, nàng kéo tay Úc Dao, mười ngón đan chặt, lại dụi đầu vào làn tóc hôn thêm một cái, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Hô hấp càng ngày càng gấp rút.

Tô Mặc Ngôn di chuyển, gấp gáp ôm lấy eo Úc Dao, nhìn cô từ khoảng cách gần, chỉ thiếu trán dán vào trán, trên mặt dần nở nụ cười.

Tô Mặc Ngôn cười rất cuốn hút, có khi cười đến đơn thuần, có khi cười đầy mị lực, như tiểu yêu tinh.

Nụ cười lúc này câu dẫn Úc Dao...

Bình luận

Truyện đang đọc