NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

"...Công việc không tốt?" Úc Dao là người mẫn cảm, Tô Mặc Ngôn có chút khác lạ, cô đều phát giác được, huống hồ, tâm tình của nàng luôn viết trên mặt.

Thỉnh thoảng Tô Mặc Ngôn cũng sẽ phàn nàn chuyện công việc với Úc Dao, mặc dù chỉ nói nói cười cười. Mỗi lần như vậy, Úc Dao không thiếu được một bài giảng đạo lý, để nàng bình tĩnh trước mọi chuyện, rồi mới dỗ dành.

"Em..." Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không kể chuyện tối qua. Tô Mặc Ngôn mím môi, ngay cả giày cao gót cũng quên thay, dựa vào Úc Dao, đặt trán trên vai cô.

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn, nàng giống như con mèo nhỏ mệt mỏi dụi vào vai, muộn thanh muộn khí không nói lời nào. Úc Dao tìm tay Tô Mặc Ngôn, nàng mới từ bên ngoài trở về, cực kỳ lạnh, Úc Dao giúp nàng sưởi ấm: "Tay lạnh như vậy, ngày mai phải mặc thêm ít quần áo. Mấy ngày nay tăng ca mệt lắm phải không?"

"Ân..." Bàn tay trong nháy mắt ấm lên, Tô Mặc Ngôn mở mắt vừa vặn nhìn thấy Úc Dao ủ ấm tay mình, giúp nàng xoa xoa tạo nhiệt.

Chỉ một động tác đơn giản, bất giác Tô Mặc Ngôn cảm thấy mình thật hạnh phúc, lất át tất cả uỷ khuất không vui. Những thứ ngoài kia đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là, không quản xảy ra chuyện gì, người kia sẽ luôn một mực bên cạnh nàng, chỉ muốn trao cho nàng hơi ấm.

Tô Mặc Ngôn di chuyển bàn tay lên người Úc Dao, thoải mái mà ôm, nàng đi giày cao gót, thoáng cao hơn Úc Dao mấy centimet. Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao không chuyển mắt, hàng lông mày hơi nhíu, từ từ giãn ra

Luôn cảm thấy nàng có tâm sự, Úc Dao đưa tay vuốt mặt nàng: "Cơm nước xong xuôi, chị xoa bóp cho em, mệt rồi, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút."

Muốn nói đến mệt mỏi, Úc Dao khẳng định mệt hơn nàng gấp mười, Tô Mặc Ngôn không nói gì, chỉ hơi hơi cúi đầu, ôm lấy cổ Úc Dao hôn tới, so với bình thường càng thêm ôn nhu.

Úc Dao đưa tay ra sau lưng Tô Mặc Ngôn, từng chút từng chút vòng gấp, cảm nhận được đối phương nóng lên, môi lưỡi giao thoa, cuối cùng cũng yên tâm phần nào.

"Ân..." Hôn thật sâu mười mấy giây, Tô Mặc Ngôn mới buông Úc Dao ra, trên mặt biểu lộ nụ cười hài lòng.

Úc Dao dùng lòng bàn tay xoa xoa khoé môi Tô Mặc Ngôn lem son: "Không đói sao? Rửa tay ăn cơm."

Đồ ăn trên bàn thơm ngào ngạt, Tô Mặc Ngôn quét mắt qua, đều là những món nàng thích. Nàng lại ôm chặt Úc Dao, nhắm mắt cọ cọ trước ngực, một bên đua nghịch lưu manh một bên buồn bực, nói: "Làm sao bây giờ? Em càng ngày càng ỷ lại chị..."

Thật sự càng ngày càng không thể rời khỏi Úc Dao, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, đều không muốn tách rời.

Úc Dao nâng cằm Tô Mặc Ngôn, nhéo nhéo mũi nàng: "Không dựa vào chị, em còn muốn ỷ vào ai nữa?"

"Ân, lão bà của em tốt nhất trên đời, đương nhiên muốn ỷ lại..." Tô Mặc Ngôn cảm thán xuất phát từ nội tâm, nàng cười cười đỡ trán Úc Dao, không chịu được lại tìm tới môi lưỡi, Tô Mặc Ngôn thích cùng Úc Dao ở một chỗ, làm những chuyện khiến người ta đỏ mặt.

"Mặc Ngôn..." Úc Dao kéo tay Tô Mặc Ngôn, trên môi nhẹ nhàng đáp lại mấy lần, nếu còn tiếp tục hôn, cả bàn đồ ăn phỏng chừng bỏ không: "Còn không ăn, thức ăn sẽ nguội."

Tô Mặc Ngôn chôn mặt trong cổ Úc Dao, hôn mấy cái, mới ngẩng đầu cười nghịch ngợm, ghé sát chóp mũi: "Tối nay em không muốn ngủ sớm."

Úc Dao làm sao có thể không nghe ra ý nghĩa tàng trong đó? Thật đúng là trong lòng nghĩ gì liền tuôn ra ngoài miệng, Úc Dao không bàn luận thêm, lặng lẽ lườm Tô Mặc Ngôn một cái, thúc giục: "Ăn cơm trước đã."

Tô Mặc Ngôn che che bụng, lúc này mới ý thức được từ trưa đến giờ nàng chưa ăn gì: "Đói đến bụng kêu rột rột."

Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng lý tưởng, luôn xảy ra những chuyện vụn vặt ngoài dự đoán. Trước đây Tô Mặc Ngôn không hiểu rõ, hiện tại, nàng dần dần tiếp nhận hiện thực.

So với trước kia, nàng càng yêu thích cuộc sống bây giờ.

Trước kia, sống tuỳ hứng, không kiêng kỵ điều gì, bất cần đời mơ mơ màng màng, hoàn toàn tự do, cũng mặc kệ nàng đi qua bao nhiêu nơi, nhìn bao nhiêu cảnh đẹp, trong lòng vĩnh viễn trống rỗng.

Từ khi mẹ nàng qua đời, Tô Mặc Ngôn đem oán niệm với ba nàng lên hàng đầu, đối nghịch, ngang ngược vô độ, để cuộc sống của mình trôi qua một cách vô định. Bây giờ nghĩ lại, rất không đáng, những chuyện kia đã là kết cục đã định, nàng không cần phải một mực sống dưới sự ám ảnh, mẹ nàng cũng không muốn thấy nàng như vậy.

Tô Ứng Trung đưa nàng đến bên người Úc Dao, Tô Mặc Ngôn thật sự học được bài học lớn, nhưng không phải dạy cho nàng cách làm thế nào để tồn tại được trong môi trường làm việc quy củ, mà có lẽ là để nàng hiểu rõ, chính nàng cũng không phải người kém cỏi như vậy, để nàng không còn là Tô Mặc Ngôn "Bình đã mẻ không sợ rơi".

Tô Mặc Ngôn rất ấn tượng, buổi tối đầu tiên nàng chuyển đến căn phòng sát vách Úc Dao, Úc Dao giúp nàng thu dọn phòng, Úc Dao còn nói, nàng là người ưu tú. Không thể không nghi ngờ, khi đó Úc Dao là đang an ủi nàng, Tô Mặc Ngôn cũng hiểu rõ, nhưng câu nói đó của Úc Dao, khiến Tô Mặc Ngôn suy nghĩ rất nhiều.

Nàng thích Úc Dao, không chỉ vì hưởng thụ cảm giác trái tim tăng tốc cực đại khi các nàng ở cùng một chỗ, Úc Dao đối với nàng, càng có ý nghĩa đặc biệt.

"Đói thì ăn nhiều một chút." Úc Dao gắp thức ăn cho Tô Mặc Ngôn, nhìn nàng ăn ngon lành, khẩu vị của chính mình cũng tốt lên rất nhiều. Trước kia cô chỉ có một mình, hiển nhiên không để tâm chuẩn bị bữa tối, tuỳ tiện ăn chút gì lót dạ ở bên ngoài hoặc là nhịn đói qua bữa.

Bởi vì Tô Mặc Ngôn sống chung, chỗ này nhiều thêm mấy phần khí tức khói lửa, mới có một loại cảm giác chân chính sống một cuộc đời.

Món ngon Tô Mặc Ngôn từng nếm qua không ít, nhưng vẫn thích nhất là Úc Dao làm món ăn thường ngày, trong dạ dày vừa ngọt vừa no, ấm áp, những chuyện không vui cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.

"Hôm nay sao lại có thời gian..." Tô Mặc Ngôn ăn được nửa bát cơm, vừa định hỏi Úc Dao sao hôm nay có thời gian về nhà nấu cơm, còn chưa dứt lời, đột nhiên nhớ ra, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm các nàng hẹn hò.

Mấy ngày trước Tô Mặc Ngôn còn nhớ rõ rõ ràng ràng, hai ngày nay đụng phải chuyện không đâu vào đâu, trong đầu hỗn loạn, quên cả chuyện quan trọng.

"Xử lý xong công việc, cho nên về sớm."

Tô Mặc Ngôn buông đôi đũa trong tay xuống: "Em xin lỗi."

"Ân?"

Úc Dao vẫn luôn như vậy, rõ ràng trong lòng ghi nhớ, còn biểu hiện như không có chuyện gì, nhìn Úc Dao vì mình tỉ mỉ chuẩn bị một bàn thức ăn, không cần cô nói Tô Mặc Ngôn cũng hiểu, hôm nay Úc Dao không tăng ca, là để sớm về nhà bồi nàng.

"Em suýt nữa quên mất ngày hôm nay..." Tô Mặc Ngôn thừa nhận, trước đó còn tưởng rằng Úc Dao sẽ quên, kết quả người quên lại là mình: "Em đi lấy rượu tới chúc mừng."

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn hấp ta hấp tấp, nhàn nhạt nói: "Có gì mà phải chúc mừng."

"Đương nhiên phải chúc mừng." Tô Mặc Ngôn không ngừng cảm thán Úc tổng khẩu thị tâm phi, vừa mới về nhà, Tô Mặc Ngôn hoàn toàn quên béng đi chuyện này, nàng không tin trong lòng Úc Dao không để tâm.

Úc Dao làm như không quan trọng, nhưng khi Tô Mặc Ngôn đưa quà đặt vào tay cô, ngọt ngào hôn cô, nói với cô: "Tình yêu, kỷ niệm một năm bên nhau vui vẻ." Khoé miệng không thể che giấu nụ cười.

Tô Mặc Ngôn tặng cho Úc Dao nước hoa, nàng nhớ ngày đầu tiên đến công ty làm việc, trong thang máy, giữa biển người nàng và Úc Dao chen chúc, thần không biết quỷ không hay các nàng dính sát vào nhau. Khi đó, Tô Mặc Ngôn thật sự bị Úc Dao "Hút hồn", dung mạo xinh đẹp khí chất cao lãnh, ngay cả nước hoa cũng là mùi hương nàng thích.

Nếu như Úc Dao không phải nữ ma đầu mang sứ mệnh trừng trị nàng, Tô Mặc Ngôn nhất định sẽ không gây chuyện tranh cãi với cô, nàng rất thưởng thức Úc Dao, chỉ là khi đó Tô tiểu thư còn thẳng tắp, không nghĩ tới lừa Úc tổng làm vợ.

Nếu không phải đêm đó các nàng uống quá nhiều rượu, Úc Dao cưỡng hôn nàng, Tô Mặc Ngôn đoán chừng không mở được nhãn giới, cảm giác kỳ kỳ quái quái, nàng biết rõ nụ hôn kia là hôn nữ nhân, nhưng vẫn không nhịn được đáp lại nhiệt tình, nửa điểm ý niệm đẩy ra cũng không có, ngược lại ôm Úc Dao càng chặt hơn, bị động hoá thành thủ động.

Tô Mặc Ngôn chủ động, cũng triệt để xoá sạch ý nghĩ muốn lùi bước của Úc Dao, đêm đó là lần hiếm hoi Úc Dao thật sự điên cuồng, bình thường một thân lý trí, thời khắc đó không sót lại chút gì.

Cho nên nụ hôn đầu giữa các nàng, đầu óc phát sốt, quấn cùng một chỗ hôn rất lâu, rất lâu.

Bàn về chuyện ai câu dẫn ai, Tô Mặc Ngôn cảm thấy là Úc Dao thả mồi, mấu chốt là Úc tổng câu dẫn xong không chịu thừa nhận, chuyện này, mười mấy năm sau Tô Mặc Ngôn vẫn còn kéo ra so đo.

Cơm nước xong xuôi, hai người cùng nhau thu dọn bàn ăn và phòng bếp, so với việc vùi đầu vào hợp đồng bản thảo, Úc Dao càng trân quý thời gian này.

"Tuyết rơi rồi."

Ngoài cửa sổ bông tuyết phiêu phiêu hạ xuống, Tô Mặc Ngôn vội vàng đẩy cửa ban công ra, gió bấc lạnh lẽo thổi qua, nàng chỉ mặc một cái áo len, cả người run rẩy.

"Cẩn thận cảm lạnh." Úc Dao đem áo lông quấn lên người Tô Mặc Ngôn. Hai con người sợ lạnh, sau khi bên nhau không còn sợ lạnh như trước.

"Tết năm nay em sắp xếp thế nào?"

"Tiểu Ngang muốn đi du lịch với bạn, em chỉ có một mình..." Trên thực tế, Tô Mặc Ngôn không biết xấu hổ ngầm thừa nhận muốn theo Úc Dao về Úc gia ăn tết, cho nên đã đuổi Tô Ngang đi du lịch.

Úc Dao nhẹ nhàng phủi bông tuyết rơi trên tóc Tô Mặc Ngôn: "Về nhà cùng chị đi, được không?"

"Được." Tô Mặc Ngôn nhào tới ôm lấy Úc Dao, lần này nàng lấy thân phận bạn gái ra mắt gia trưởng, Tô Mặc Ngôn chờ câu nói này đã lâu.

"Vào nhà thôi, bên ngoài lạnh." Úc Dao nắm tay Tô Mặc Ngôn kéo vào ghế sa lon ngồi xuống, Tô Mặc Ngôn liếc mắt thấy Úc Dao chuẩn bị tặng quà cho mình.

"Cho em?"

"Chị cảm thấy rất hợp với em."

Tô Mặc Ngôn nhíu mày buồn cười: "Úc tổng, chị thừa nhận một câu cố ý chuẩn bị quà cho vợ, khó đến vậy sao?"

Cố ý nói chút lời ngon tiếng ngọt, đối với Úc tổng mà nói, chuyện này thật sự rất khó.

Mở gói quà ra, là đôi giày cao gót nàng thích đã lâu, mấy ngày trước, nàng chỉ hững hờ đề cập qua một lần.

Úc Dao nhấc chân Tô Mặc Ngôn lên, cúi đầu giúp nàng đổi giày cao gót, vừa như in.

Tô Mặc Ngôn nhìn dáng vẻ nghiêm túc, tràn đầy cảm động: "Có phải em nói gì, chị cũng nhớ?"

Úc Dao ngẩng đầu nhìn Tô Mặc Ngôn: "Trí nhớ của chị rất tốt."

Trên ghế sa lon Tô Mặc Ngôn cuộn mình trong ngực Úc Dao xem ti vi, dâu tây và Điềm Đồng chui vào ngực Tô Mặc Ngôn cọ cọ, thoải mái dễ chịu, đến mức nàng quên những chuyện không vui.

"Cười gì vậy?" Úc Dao từ phía sau lưng đưa tay xoa xoa mặt Tô Mặc Ngôn.

"Cười vì thực hiện được lý tưởng của cuộc đời, có mèo..." Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu sang một bên nhìn Úc Dao ngay sau lưng mình: "Cũng có người yêu."

"Em chỉ có ngần ấy lý tưởng?" Lúc nói chuyện, bờ môi hai người đến càng gần.

Tô Mặc Ngôn buông hai con mèo ú trong ngực ra, quay người, áp đảo Úc Dao lên ghế sa lon, ôm: "Như thế vẫn chưa đủ?"

Úc Dao khẽ nói: "Lên giường..."

Tô Mặc Ngôn làm bộ không hiểu, đầu ngón tay di di trên lưng Úc Dao, mười phần ám chỉ mập mờ, cười cười hỏi: "Còn sớm như vậy lên giường làm gì?"

An tĩnh lạ thường, phảng phất nghe được tiếng hít thở của đối phương càng ngày càng nặng.

Úc Dao không nói, tay đã luồn vào trong quần Tô Mặc Ngôn, lòng bàn tay dán lên da thịt của nàng, hướng xuống dưới dò xét.

"Ưm..." Tô Mặc Ngôn chỉ được mạnh miệng, Úc Dao không nói lời nào cũng có thể trị nàng, nàng cắn chặt môi dưới, mới không để mình phát ra càng nhiều âm thanh.

Úc Dao nhìn biểu tình trên mặt Tô Mặc Ngôn, hôn một cái, ngữ khí cẩn thận tỉ mỉ, hỏi: "Biết chưa?"

- ---------------------

Bình luận

Truyện đang đọc