NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

Tô Mặc Ngôn không dời tầm mắt, Úc Dao, chị là của em.

Lúc này, nước trong nồi bắt đầu sôi ùng ục.

Tô Mặc Ngôn đứng một bên, nhìn Úc Dao bày mì ra bát, khoé miệng mỉm cười không cách nào hạ xuống.

Cuối tháng bảy, Úc Dao bay sang Osaka, là vì muốn gặp nàng. Tô Mặc Ngôn cầm di động, lật lại đoạn chat, thì ra khoảng thời gian đó, Úc Dao luôn chủ động liên lạc với nàng.

Tô Mặc Ngôn hối hận, vì sao lúc trước nàng không nhận ra.

Úc tổng vừa trầm mặc vừa sống thực tế, một người như vậy, khó khăn thế nào mới có thể chủ động nhắn tin một lần, từ cuối tháng bảy, Tô Mặc Ngôn nhẫn tâm không trả lời tin nhắn...Đánh mắt nhìn qua bóng lưng Úc Dao, Tô Mặc Ngôn đột nhiên cảm thấy, Úc Dao mới là người nhận uỷ khuất.

Hiện tại Tô Mặc Ngôn hoàn toàn hiểu rõ, Úc Dao đối tốt với mình thế nào, cô nấu canh đưa đến bệnh viện, mà nàng lại lạnh nhạt đuổi người ta đi. Chẳng biết nữ nhân ngoài lại trong nóng này có biết bao nhiêu khó chịu, vừa nghĩ tới đó, Tô Mặc Ngôn cảm thấy bản thân như tội nhân thiên cổ.

"Nếm thử mặn nhạt."

"Thơm quá..." Tô Mặc Ngôn cảm thán

Úc Dao dùng cái muỗng nhỏ múc một muỗng canh nước dùng, đưa đến bên miệng Tô Mặc Ngôn, trước kia cũng là như vậy, để Tô Mặc Ngôn nếm thử hương vị.

Tô Mặc Ngôn đứng trước mặt Úc Dao, mặc dù thử nước súp, nhưng ánh mắt dán chặt vào Úc Dao không thả, không buồn thổi đã muốn uống.

"Cẩn thận bỏng." Cũng may Úc Dao kịp nhắc nhở: "Thổi một chút."

"Ân..." Tô Mặc Ngôn chu miệng, nghiêm túc thổi thổi.

Nhân lúc Tô Mặc Ngôn thổi say sưa, Úc Dao tinh tế nhìn nàng một lượt, hàng mi rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn. Nửa năm này, không phải cô không nhớ nàng, chỉ là quan niệm sống của Tô Mặc Ngôn, khiến Úc Dao luôn cảm thấy nàng là người "Không thể giữ".

"Ngon lắm..." Tô Mặc Ngôn ngước mắt, phát hiện Úc Dao tựa hồ lại nhìn mình đầy "Thâm tình".

Úc Dao rủ mắt xuống: "Ra ngoài chờ đi, tôi bê ra ngay."

"Được." Chỉ một ánh mắt, cũng đủ để Tô Mặc Ngôn vui vẻ nửa ngày.

Chốc lát sau, hai bát mì nóng hổi được dọn lên bàn, một bát còn có trứng luộc lòng đào.

Úc Dao đưa bát mì có trứng cho Tô Mặc Ngôn, trong tủ lạnh chỉ còn một quả, Tô Mặc Ngôn thích ăn trứng lòng đào nhất.

"Mỗi người một nửa."

"Em ăn đi." Úc Dao cởi tạp dề, bắt đầu ăn mì.

Tô Mặc Ngôn tập tành dùng tay phải cũng có chút quen, nhưng nhìn chung vẫn quá hậu đậu, từ nhỏ nàng đã thuận tay trái, khi đó không ít lần Tô Ứng Trung phạt vào tay, muốn nàng sửa lại, nhưng mẹ nàng đứng ra che chở, nói thuận tay trái là biểu hiện của đứa trẻ thông minh. Từ đó về sau, nàng ăn cơm, viết chữ đều dùng tay trái.

Có điều lúc này cánh tay thuận đang bị bó thạch cao.

Cái trứng đã được cắt sẵn thành hai mảnh, Tô Mặc Ngôn gắp lấy nửa cái, run run rẩy rẩy đưa vào chén Úc Dao, cười nói: "Cho chị."

Úc Dao nhìn nửa quả trứng trong bát, ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười tươi rói cùng hàm răng trắng sáng, còn có một cái răng khểnh: "Mau ăn đi, đợi chút nữa sẽ nguội."

"Ân." Tay phải thật sự quá khó dùng, chật vật mãi mới gắp đợi sợi mì.

Úc Dao ăn non nửa bát, Tô Mặc Ngôn đã làm rơi đũa ba lần.

Tô Mặc Ngôn ngồi nhìn bát mì, thơm nức mũi lại không thể ăn, thèm ăn đến hoảng, dứt khoát dùng muỗng, nhưng rốt cuộc chỉ có thể uống nước súp.

Úc Dao không nhìn nổi, di chuyển đến bên cạnh Tô Mặc Ngôn, cầm đôi đũa, kéo bát mì qua, giống như đêm ở bệnh viện, đút cho nàng ăn.

"Chị ăn trước đi, em không đói." Tô Mặc Ngôn thấy Úc Dao mới chỉ ăn vài miếng.

"Tôi no rồi."

Nhìn gắp mì trong tay Úc Dao, đầu óc Tô Mặc Ngôn đột nhiên nhanh nhạy, nàng cảm thấy mình quá thông minh, nói: "Hay là...Chị ăn một miếng, lại đút cho em một miếng."

Tô Mặc Ngôn nhấc nửa bên môi, nhìn qua thật giống nụ cười xấu xa, tựa như cái ngày nàng vừa chuyển đến công ty, không sợ trời không sợ đất đùa giỡn Úc tổng.

"Đừng nháo." Úc Dao nghe nàng nói chuyện, lông mày hơi nhíu.

Tô Mặc Ngôn thầm oán, quả nhiên Úc tổng nghiêm chỉnh sẽ không đáp ứng biện pháp vẹn cả đôi đường này.

Úc Dao gắp từng gắp mì đút cho nàng, Tô Mặc Ngôn ngoan ngoãn đón lấy, một tấm dung nhan say người ở ngay trước mắt, còn khoảnh khắc nào có thể hạnh phúc hơn? Nếu có, đó chính là hôn cô, Tô Mặc Ngôn dán mắt vào đôi môi đỏ hồng, có chút muốn hôn.

Chẳng qua nàng không dám.

"Em no rồi." Đây là lần đầu tiên Tô Mặc Ngôn không ăn hết đồ ăn Úc Dao làm, nàng sợ Úc Dao cứ đút như vậy, sẽ mệt.

"Chỉ ăn vậy thôi?"

"Buổi tối muốn ăn ít, giảm béo."

Úc Dao nhìn nàng một cái, chẳng khác nào bộ xương, nói: "Quá gầy không tốt."

"Em chỉ gầy chỗ nên gầy." Nói đến đây, Tô Mặc Ngôn không biết xấu hổ, ưỡn ngực về phía Úc Dao, ít nhiều gì nàng cũng tự tin về thân hình của mình: "Chỗ nên có thịt liền có thịt."

Dáng người Tô Mặc Ngôn xác thực câu người, trước kia Úc Dao đã từng tận mắt chứng kiến.

"..." Úc Dao không phản bác được, còn tưởng nàng ra ngoài chơi suốt một năm cũng có gì thay đổi, rốt cuộc vẫn là Tô Mặc Ngôn.

đã từng nhìn thấy Tô Mặc Ngôn ngột ngạt kiệm lời, Úc Dao thích nàng như vậy, ít nhất lúc nàng cười, là thật sự thoải mái.

"Em dự đinh sẽ về nước phát triển." Tô Mặc Ngôn uống nước, đột nhiên nói. Kỳ thực nàng đã chuẩn bị sẵn sàng nói câu này với Úc Dao kể từ tháng bảy.

"Về nước?" Úc Dao bất ngờ.

"Thật ra, trước kia em không nghĩ tới việc đi Nhật." Tô Mặc Ngôn thản nhiên nói tiếp: "Lúc đó em bay sang Osaka, chẳng qua là đầu não nóng nảy..."

Nếu như không phải đêm giáng sinh năm ngoái Úc Dao cự tuyệt nàng, nàng sẽ không sa sút tình thần, nếu như tinh thần không sa sút, nàng đã không đi Osaka.

"Chị rất thất vọng về em a?" Tô Mặc Ngôn hỏi Úc Dao câu này, là bởi vì đêm giáng sinh đó, Úc Dao cũng không hoàn toàn cự tuyệt, cô chỉ muốn nàng nghĩ sâu tính kỹ một chút, mà Tô Mặc Ngôn lại lựa chọn đi thẳng một mạch: "Em không nên đi như thế..."

Tô Mặc Ngôn rời đi, càng để Úc Dao nhìn nhận các nàng không phù hợp.

"Em có quyền lựa chọn." Mặc kệ Tô Mặc Ngôn lựa chọn thế nào đi nữa, cô đều sẽ tôn trọng. Cho dù cô thích Tô Mặc Ngôn, nhưng Tô Mặc Ngôn yêu thích sải rộng đôi cánh bay lượn tự do, thì Úc Dao cũng sẽ buông tay.

"Có lẽ em đã hối hận..." Nửa năm đầu đến Osaka, Tô Mặc Ngôn luôn nghĩ đến vấn đề này: "Chị nói đúng, em rất xốc nổi, làm việc theo cảm tính, không biết cách bình tĩnh...Nhưng có một số việc, là em nghiêm tíc."

"Mặc Ngôn..."

"Em kể cho chị nghe một chuyện, em nghe được ở Osaka."

"Ân." Úc Dao yên lặng nghe Tô Mặc Ngôn nói.

Tô Mặc Ngôn kể cho Úc Dao nghe cố sự của Fujiwara tiên sinh và phu nhân, sau khi nghe câu chuyện đó, nàng liền quyết định sẽ đi theo Úc Dao. Úc Dao cũng giống Fujiwara phu nhân, truy cầu cảm giác an toàn, mà trong mắt Úc Dao, nàng lại vô tình trở thành Fujiwara tiên sinh, không thể cho Úc Dao thứ mà cô muốn.

Nàng nghĩ, muốn đến gần Úc Dao, bước đầu tiên không phải thổ lộ, không phải lời nói ngọt ngào, càng không phải thề non hẹn biển, sông cạn đá mòn, mà là có thể để cho Úc Dao cảm nhận được tấm chân tình và đem lại cho cô cảm giác an toàn.

Tô Mặc Ngôn cảm thấy, đây có lẽ là lí do lớn nhất khiến Úc Dao không thể đón nhận mình. Trước kia nàng luôn sống vì lý tưởng, chỉ cần cảm thấy thích liền ở lại, không thể không nhắc đến, Úc Dao thật sự đã khiến nàng nhìn vào hiện thực của cuộc sống, cũng dạy cho nàng rất nhiều điều.

"...Không phải em thích đi khắp thế gian, chỉ là em không tìm được lí do để dừng lại." Lần đầu tiên Tô Mặc Ngôn tâm sự với Úc Dao thế này, chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Em nuôi hai con mèo nhỏ, đặc biệt dính người, mỗi khi em ôm hai đứa, liền suy nghĩ, nếu như người em yêu cũng ở bên cạnh em thì thật tốt..."

Mỗi một lần ôm mèo nhỏ, trên mặt Tô Mặc Ngôn đều treo lên vệt cười, hai vị tiểu gia hoả là niềm an ủi lớn nhất của nàng ở Nhật Bản. Lúc nói mấy chữ "Người em yêu", Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Úc Dao, dù nàng không nói thẳng ra, nhưng tin là Úc Dao có thể hiểu được.

Lúc này, Úc Dao có thể thấy được Tô Mặc Ngôn đã thay đổi. Một năm trước, các nàng tựa như hai đường thẳng song song, chạy thế nào cũng không thể cùng một chỗ, lần này trở lại, Tô Mặc Ngôn trở nên chững chạc trưởng thành.

Tô Mặc Ngôn nuôi hai con mèo nhỏ, một con gọi là dâu tây, con còn lại gọi là Điềm Đồng, Úc Dao hiểu hàm nghĩa trong đó.

"Em muốn ở lại Ninh Thành, bởi vì em đã tìm được lí do để mình dừng lại..." Chị chính là lí do để em dừng chân, Tô Mặc Ngôn dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Úc Dao, hỏi: "Chị sẽ ủng hộ em, đúng không?"

Úc Dao hiểu ý, cười nhẹ, nói: "Sẽ..."

Tô Mặc Ngôn cũng cười, bên trong nụ cười lại giống như ngậm lấy nước mắt, một năm chờ đợi, hiểu lầm và bỏ lỡ, đó không phải kết thúc, mà chính là bắt đầu.

"Sau khi giải quyết xong công việc, em sẽ về. Dẫn theo dâu tây và Điềm Đồng, chị nhất định sẽ thích, hai đứa cũng sẽ thích chị." Ánh mắt Tô Mặc Ngôn long lanh loé sáng.

Tưởng tượng bộ dạng của hai con mèo nhỏ dính lấy Úc tổng cao lãnh, Tô Mặc Ngôn không nhịn được cười.

Nàng si ngốc nhìn Úc Dao, mà đối mặt với nụ cười của nàng, Úc Dao không cách nào chống cự.

Ngày một tháng một, lại bước sang một năm mới.

Tuyết bắt đầu rơi từ tháng mười hai, lúc này vẫn không ngừng bao phủ thành phố, khắp nơi là một tầng tuyết dày, rất lâu rồi không có cảnh tuyết đẹp như vậy.

Úc Dao vừa tan làm, nhận được một cuộc điện thoại, là tiểu yêu tinh, thời điểm Úc Dao lưu số điện thoại của nàng, không nhịn được gõ ba chữ này, cảm thấy rất hợp.

Về sau, Tô Mặc Ngôn nhìn thấy cách Úc Dao lưu tên mình trong danh bạ, đột nhiên cảm thấy con người của Úc tổng, kỳ thực cũng rất có...Tình thú.

Trong khoảng thời gian này, người nói chuyện với Úc Dao nhiều nhất, là tiểu yêu tinh.

Úc Dao vừa nối thông điện thoại.

Tô Mặc Ngôn hỏi: "Chị về đến nhà chưa?"

"Vừa tới." Úc Dao đổi dép trong nhà.

"Ra ban công một chút..."

"Cái gì?"

"Chị đi ra ban công một chút a." Tô Mặc Ngôn nén cười, tiếp tục giả vờ làm việc chính đáng: "Em có quà cho chị."

"Em lại bày trò gì vậy?" Úc Dao bán tín bán nghi.

"Đi đi mà ~" Tô Mặc Ngôn thuận tiện làm nũng.

Úc Dao theo lời, đẩy cửa sổ sát đất, nháy mắt, gió lạnh cùng bông tuyết theo gió phiêu vào phòng, khiến người ta không ngăn được rùng mình.

"Đã đến ban công chưa?" Tô Mặc Ngôn phảng phất nghe được tiếng gió khẽ rít trong ống nghe.

"Đến rồi." Úc Dao đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy chỗ nào đặc biệt, thầm nghĩ không biết Tô Mặc Ngôn lại bày ra trò gì.

Lúc đi tới ban công, Úc Dao phát hiện đèn ban công phòng sát vách sáng rỡ, cũng không biết hộ gia đình mới dọn tới từ khi nào. Cô nhớ thiếu nữ phòng bên đã dọn đi từ tháng trước.

"Qùa tới...." Tô Mặc Ngôn vừa dứt lời, liền nhảy ra ban công, quả nhiên Úc Dao đang đứng đó.

"Chúc mừng năm mới --" Khoảng cách giữa hai người áng chừng tầm hai mét, Tô Mặc Ngôn hét lớn.

Úc Dao xoay người, Tô Mặc Ngôn mặc một cái áo len màu trắng, đứng ở phía đối diện, tay trái còn đeo băng vải, tay phải giữ điện thoại, lẫn trong trời tuyết, hướng về mình cười tươi...

Đây chính là "Món quà".

- ---------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc