NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

"Có nghĩa là cậu muốn theo đuổi nữ nhân!!"

Tô Mặc Ngôn không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Mà dưới cái nhìn của Bạc An Kỳ, không phủ nhận tức là ngầm thừa nhận.

Ngoài sức tưởng tượng của Bạc An Kỳ: "Mặc Ngôn, cậu thật sự..."

"Được rồi, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."

"Uy! Tô Mặc Ngôn?!"

*

Cuối tuần, Tô Mặc Ngôn hẹn Úc Dao dẫn Tiểu Hoa đi viện Hải Dương.

Hơn bảy giờ sáng, Tô Mặc Ngôn bắt đầu ngồi trước gương bôi bôi xoá xoá, trong lòng thầm nghĩ, Úc Dao thích nàng trang điểm đậm hay trang điểm nhạt? Thích nàng ăn mặc gợi cảm hay năng động? Một buổi sáng thay đổi bảy, tám bộ quần áo, cuối cùng đặt mông ngồi trên giường, nháy mắt cảm thấy thừa hơi phí sức, Úc Dao không thích nữ nhân, nàng ăn mặc thế nào thì có ích lợi gì.

Suy nghĩ một hồi, Tô tiểu thư từ bỏ kéo sức hấp dẫn lên level max, dù sao cũng là dẫn Tiểu Hoa đi chơi, không thể "Doạ" trẻ con.

"Hôm nay chị ra ngoài, bữa trưa em tự mình gọi đồ ăn a."

"Biết rồi." Bình thường Tô Ngang ở trường một mình, đều tự chăm sóc bản thân: "Chị, ra ngoài với ai vậy, ăn mặc xinh đẹp như thế, có biến à nha?"

"Chị của em có lúc nào không xinh." Tô Mặc Ngôn ngập tràn tự tin.

Nói chị hắn xinh đẹp, Tô Ngang tuyệt đối tán thành, trước kia mỗi lần Tô Mặc Ngôn đến trường tìm hắn, hắn đều vui vẻ, nhìn khắp nơi ồn ào: "Chị của cậu sao? Thật xinh đẹp a?"

Sau này còn có mấy nam sinh muốn theo đuổi Tô Mặc Ngôn, chạy tới "Hối lộ" hắn.

Bình thường Tô Ngang rất quan tâm chị mình, chỉ cần có người khi dễ chị hắn, hắn sẽ liều mạng bảo vệ nàng.

Cũng may người bình thường không thể khi dễ được Tô Mặc Ngôn.

"Đi cùng anh Minh Thừa sao?"

Đại khái ngoại trừ Tô Mặc Ngôn, những người khác đều có thể nhìn ra tình cảm của Minh Thừa dành cho nàng là không tầm thường, ngay cả Tô Ngang cũng ngửi được một tia mờ ám.

"Không phải." Tô Mặc Ngôn không rảnh để nói chuyện phiếm: "Chị đi đây."

Từ ngày Úc Dao hiểu lầm quan hệ giữa hai người, Tô Mặc Ngôn liền có ý thức cách xa Minh Thừa. Nghĩ kỹ lại thì, Minh Thừa thật sự đối tốt với nàng quá mức, dù vậy Tô Mặc Ngôn cũng không cách nào tưởng tượng ra Minh Thừa thích mình.

Thật sự buồn cười.

Tám giờ sáng, Tô Mặc Ngôn gõ cửa phòng kế bên.

Úc Dao kéo cửa ra, Tô Mặc Ngôn đứng đó cười nhẹ nhàng.

"Chào buổi sáng." Tô Mặc Ngôn chào hỏi, Úc Dao mặc trên người cái áo sơ mi đơn giản, so với ngày thường đi làm lại có chút thoải mái.

Có điều bất kể ở chỗ nào, Úc tổng đều luôn bài bản hẳn hoi.

Tô Mặc Ngôn không nghĩ tới sẽ có ngày nàng thích nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân cán bộ kỳ cựu như Úc Dao.

Nàng đã từng có không ít yêu cầu về hình mẫu lý tưởng, chí ít là không thể nhàm chán.

Sau khi đụng phải Úc Dao, toàn bộ tiêu chuẩn đều ném vào dĩ vãng.

Hiển nhiên Úc tổng không liên quan gì đến mẫu hình lý tưởng của Tô Mặc Ngôn, có thể nàng bị trúng độc, trong mắt nàng, lời Úc Dao giáo huấn, giảng đạo lý, đều rất đáng yêu.

"Ăn sáng chưa?"

"Chưa."

"Không được bỏ bữa sáng, cần phải ăn đúng giờ."

Tô Mặc Ngôn gật đầu, bình thường nàng ghét nhất là phải nghe những thứ này.

Úc Dao lại nói: "Vào nhà ăn một chút"

"Được." Tô Mặc Ngôn cầu còn không được.

"Gọi em trai em luôn đi." Úc Dao biết mỗi cuối tuần Tô Ngang sẽ về đây.

Tô Mặc Ngôn đi gọi Tô Ngang, Tô Ngang nghe qua nhà Úc Dao ăn điểm tâm, khoé miệng ngoác đến mang tai: "Lát nữa em qua."

"Qua liền đi." Tô Mặc Ngôn đứng ở cửa.

"Chờ em thay quần áo." Tô Ngang nhìn cái áo thun trên người mình hơi hơi nhăn: "Lập tức qua liền."

Tô Mặc Ngôn càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái: "Ăn một bữa sáng thôi, em thay quần áo làm gì?"

Tô Ngang không chỉ đổi quần áo, còn vuốt vuốt chải chải tóc, chăm chút vẻ ngoài và tự luyến, điểm này rất giống Tô Mặc Ngôn. Tô Ngang cao một mét chín, là thành viên chủ lực của đội bóng rổ trường, tướng mạo tiểu thịt tươi, cộng thêm biết cách ăn mặc, bất kể ở trường học hay ở ngoài, đều khiến không ít nữ sinh thổn thức.

Mười phút sau, Tô Mặc Ngôn thấy Tô Ngang đứng trước cửa nhà Úc Dao, ăn mặc như muốn gặp mặt bạn gái, không thể không suy nghĩ, trong đầu tiểu tử này đang nghĩ cái gì?!

Vừa vào nhà Úc tổng.

"Em giúp chị a ~" Tô Ngang tích cực vào bếp trợ giúp.

Úc Dao chiên trứng gà: "Không cần, chị xong rồi."

"Chị, hôm nay chị thật xinh đẹp."

Úc Dao cười nhàn nhạt.

Tô Mặc Ngôn cũng đi vào bếp, nghe Tô Ngang dỗ ngọt khen lấy khen để Úc Dao.

Mở miệng gọi một tiếng "Chị", cũng không biết ngại.

Điệu bộ này là muốn theo đuổi người ta hay là sao?

Úc Dao lớn hơn hắn mười bốn tuổi.

Tô Mặc Ngôn nghĩ, đại khái là vì Tô Ngang không biết tuổi tác cụ thể của Úc Dao, khuôn mặt kia rất biết cách gạt người.

"Đi ra." Tô Mặc Ngôn kéo tay tiểu tử, trực tiếp túm ra khỏi bếp, nhỏ giọng hỏi: "Em có ý đồ gì?"

"Hỗ trợ a~" Tô Ngang lẽ thẳng khí hùng.

Mười tuổi hắn đã học cách cua gái, tiểu học đã có mối tình đầu, đức hạnh thế nào, Tô Mặc Ngôn rõ rõ ràng ràng: "Đứng đắn một chút."

"Chị, em không đứng đắn chỗ nào..."

"Ăn điểm tâm." Úc Dao từ phòng bếp đi ra, Tô Mặc Ngôn và Tô Ngang đang thì thầm cái gì đó, cô cảm thấy hai chị em rất thân thiết.

Trên bàn ăn, Tô Mặc Ngôn phát hiện Tô Ngang thường xuyên nhìn lén Úc Dao.

Chỉ cần Tô Ngang đánh mắt, Tô Mặc Ngôn liền đá hắn một cước, hoặc là nhéo một cái.

"A...Chị..." Bị đau bất ngờ, Tô Ngang kêu một tiếng.

Tô Mặc Ngôn làm mặt lạnh, tiếp tục ăn trứng ốp la.

Úc dao hơi ngẩng đầu, hoàn toàn không biết tình chị em "Sứt mẻ" là bởi vì mình.

Ăn xong bữa sáng, Tô Ngang áng chừng sắp thành người tàn tật.

Nhìn thấy mỹ nữ đương nhiên bị thu hút ánh nhìn, phản ứng của Tô Mặc Ngôn giống như muốn ăn thịt người, không khỏi quá khoa trương.

"Ăn nhanh đi còn về nhà học bài, lớp mười hai rồi." Tô Mặc Ngôn thúc giục Tô Ngang, mà Tô Ngang cứ chậm rãi từng miếng.

Thảo nào mỗi cuối tuần đều muốn đến đây, hoá ra là vì muốn nhìn Úc Dao.

Tô Mặc Ngôn còn biết dạy dỗ người khác? Úc Dao nghe xong muốn cười, nói với Tô Ngang: "Không vội, em cứ ăn từ từ."

"Ân!"

Ăn điểm tâm xong, Tô Mặc Ngôn lập tức đẩy Tô Ngang về nhà.

Quan hệ giữa hai người luôn hài hoà, rất hiếm khi như vậy.

Tô Mặc Ngôn hỏi: "Em muốn làm gì?"

"Không muốn làm gì a."

"Tròng mắt muốn rơi ra tới nơi rồi."

Tô Ngang giải thích: "Em chỉ là thưởng thức cái đẹp..."

Rõ ràng có ý đồ xấu còn gọi "Thưởng thức"?

Tô Mặc Ngôn kiên quyết: "Không được."

"Chị, chị không nói đạo lý."

Tô Mặc Ngôn không ngại tác thành: "Ừ."

"..."

Tô Mặc Ngôn tuyệt đối nghiêm túc, ngay cả em trai nàng cũng ghen.

Biết rõ Tô Ngang là đứa trẻ mới lớn, đương nhiên không thể đứng cùng một chỗ với Úc Dao, thế nhưng nàng không ngăn được cảm giác ghen tuông trong lòng.

Tô Mặc Ngôn kéo Tô Ngang về, Úc Dao tự mình dọn dẹp bàn ăn.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, vừa vặn chiếu lên người Úc Dao, nữ nhân xinh đẹp lại có khí chất, cũng khó trách cô luôn lạnh lùng như băng, khi mà lúc nào cũng có một đám nam nhân cam tâm tình nguyện chực chờ cơ hội nhảy vào.

Người muốn theo đuổi Úc Dao, có lẽ xoè hai bàn tay đếm cũng không đủ?

Tiếp xúc càng nhiều, cảm giác kia ngày càng nhiệt liệt, hiện tại, trong mắt, thậm chí trong đầu Tô Mặc Ngôn, tất cả đều là Úc Dao.

Úc Dao thoáng ngẩng đầu, trông thấy Tô Mặc Ngôn đang nhìn mình đến ngẩn ngơ.

Cô lại cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ngốc, đứng đó làm gì?"

"Em giúp chị a." Tô Mặc Ngôn thu hồi si ngốc, tiến tới giúp cô thu dọn bàn ăn.

Kết quả càng giúp càng loạn.

"Được rồi." Úc Dao giữ lấy mu bàn tay Tô Mặc Ngôn: "Tôi tự làm được."

"Ân..." Tô Mặc Ngôn cúi đầu nhìn, hai bàn tay đặt cùng một chỗ.

Thoáng nghĩ sẽ lật tay lên, nắm chặt lấy tay Úc Dao không buông, cuối cùng mọi thứ chỉ dừng lại trong suy nghĩ.

Bàn tay Úc Dao dừng trên tay nàng hai giây, thu về, tiếp tục làm việc.

Viện Hải Dương mở cửa lúc chín giờ, các nàng đến bệnh viện đón Tiểu Hoa. lúc hai người di chuyển trên đường, tiểu gia hoả đã sớm thay quần áo, ngồi trên giường bệnh.

"A...Di..."

Tiểu Hoa vừa nhìn thấy Tô Mặc Ngôn, liền cố gắng há miệng gạt ra hai chữ này.

Mặc dù khó khăn, nhưng rất có tiến bộ.

Trải qua một khoảng thời gian luyện tập, cộng thêm giải phẫu, hiện tại Tiểu Hoa đã có thể phát âm vài âm tiết đơn giản.

"Tiểu Hoa là giỏi nhất." Tô Mặc Ngôn làm ngôn ngữ tay, cũng làm khẩu hình miệng.

Được khích lệ, Tiểu Hoa tiến vào trong ngực Tô Mặc Ngôn ôm nàng, mang theo một ít ngại ngùng, vô cùng đáng yêu.

"A...Di..." Nhìn thấy Úc Dao, Tiểu Hoa đặc biệt vui vẻ, dùng thần sắc ngượng ngùng tương tự nhìn Úc Dao.

Bởi vì trời sinh không thể nghe, không thể nói, Tiểu Hoa không thể giao tiếp với bạn bè cùng tuổi, bé con hướng nội thẹn thùng, một mực ẩn mình trong thế giới nhỏ của mình.

Úc Dao khom lưng sờ sờ cái đầu nhỏ, Tô Mặc Ngôn ngồi một bên tìm cách dỗ Tiểu Hoa vui vẻ, bình thường nàng là người không kiên nhẫn, nhưng đối với trẻ con lại hoàn toàn trái ngược.

Mỗi lần như vậy, Úc Dao cảm thấy Tô Mặc Ngôn cũng rất trưởng thành, rất hiểu chuyện.

Sau khi chào bà Tiểu Hoa, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đưa Tiểu Hoa đến công viên Hải Dương, Tô Mặc Ngôn đã đặt trước vé vào cửa ở trên mạng, hai vé cho người trưởng thành, trẻ em miễn phí.

"A --- di ---- đưa ---- con ---- đi ---- xem —— biển." Tô Mặc Ngôn chậm rãi nói từng chữ, vẫn làm ngôn ngữ ký hiệu, kết hợp khẩu hình miệng, tuy Tiểu Hoa nghe không hiểu, nhưng có thể trợ giúp trong quá trình luyện tập.

Tiểu Hoa vui vui vẻ vẻ, ngượng ngùng hôn lên má Tô Mặc Ngôn một cái.

"Có muốn thơm a di xinh đẹp không?" Tô Mặc Ngôn chỉ vào Úc Dao, nửa đùa nửa thật nói với Tiểu Hoa, ai ngờ Tiểu Hoa gật đầu như gà mổ thóc.

Còn nhỏ mà rất biết nhìn người, có thể thấy được mắt thẩm mỹ không tệ, lớn lên có tiền đồ.

Tô Mặc Ngôn ôm Tiểu Hoa, đứng trước mặt Úc Dao, cười cười, ngữ khí đùa giỡn, nói: "Úc tổng, cho hôn một cái được không?"

Lúc đầu chỉ là một câu nói đùa, nhưng sau khi nói xong, mới phát hiện có chỗ không đúng.

Trong nháy mắt hai người trở nên trầm mặc, đại khái là các nàng nhớ lại nụ hôn sâu mập mờ đêm đó...

Bình luận

Truyện đang đọc