NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

"Biểu hiện tốt một chút, đừng làm tôi thất vọng."

"Ân." Tô Mặc Ngôn cười gật đầu.

Tan tầm, tâm huyết dâng trào, ô tô chạy trên con đường Tô gia từng toạ lạc, là nơi nàng lớn lên từ nhỏ.

Chỉ tiếc, nơi này đã bị phá dỡ, bắt đầu kiến thiết quy hoạch khu đô thị mới.

Mấy năm gần đây, xảy ra quá nhiều biến cố.

Tô Mặc Ngôn ngang ngược của trước đây, cũng có một ngày mài mòn chai sạn.

Tô Mặc Ngôn ngồi ở ghế sau taxi, nhìn phong cảnh bên ngoài ngày càng xa lạ, ký ức trong đầu càng sâu sắc.

Năm  Tô Mặc Ngôn mười tuổi, mẹ tặng cho nàng một cái hộp thời gian, viết tâm nguyện, chôn vào trong sân bên cạnh vườn hoa, ước định mười năm sau sẽ đào lên.

Nhưng  Tô Mặc Ngôn làm sao nghĩ tới, mười năm sau, mẹ đã không còn bên cạnh mình.

Năm hai mươi tuổi, nàng tự mình đào hộp thời gian lên, tâm nguyện bên trên được viết bằng mấy nét chữ non nớt [ Trở thành một người giống mẹ ]

Mà lật tờ giấy tâm nguyện của mẹ ra, không phải mong nàng ngoan ngoãn nghe lời, mà là [Cầu cho tương lai, con  gái của mẹ có thể gặp được người con yêu và người đó cũng yêu con sâu nặng, bên nhau cả đời].

Về sau, Tô Mặc Ngôn mới biết, sau khi  Tô Ngang sinh ra, cha mẹ nàng vốn đã bằng mặt không bằng lòng.

Mẹ nàng thay nàng viết tâm nguyện, cũng là chuyện mà đời này bà tiếc nuối.

Bởi vì con cái, miễn cưỡng duy trì cuộc hôn nhân rạn nứt.

Dù vậy, Tô Mặc Ngôn vẫn không cách nào tha thứ cho người đàn ông phản bội bà.

Hiện tại nàng làm nghề nghiệp của mẹ, hoàn thành tâm nguyện của mẹ, cũng hoàn thành tâm nguyện của mình.

Tô Mặc Ngôn nghĩ, nếu mẹ còn bên cạnh thì thật tốt, nàng nhất định sẽ kéo Úc Dao đến trước mặt bà, nói với bà, hiện tại nàng rất hạnh phúc.

Về đến nhà, đã tám giờ đúng.

Vừa mở cửa, dâu tây và Điềm Đồng thi nhau chạy tới, Tô Mặc Ngôn ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu tiểu khả ái: "Hôm nay có ngoan không?"

Dâu tây nhìn ra sau lưng  Tô Mặc Ngôn thăm dò tình hình.

Tô Mặc Ngôn ôm dâu tây vào lòng: "Ma ma lại bận công việc, không cần chúng ta rồi."

"Meo ~~~" Hai tiểu gia hoả làm như nghe hiểu, bất mãn meo hai tiếng.

Hôm nay Úc tổng có xã giao, mấy ngày liên tiếp đi sớm về trễ. Tô Mặc Ngôn biết, bên cạnh Úc Dao, đồng nghĩa với việc chấp nhận cảnh "Vườn không nhà trống",  mà nàng chỉ lo Úc Dao làm việc quá sức.

Có điều vừa đến giờ cơm, bất kể bận rộn đến đâu, Úc Dao sẽ nhắc nhở nàng:

- - [Cán bộ kỳ cựu: Ăn cơm chưa?]

- - [Tiểu yêu tinh: Ăn rồi, chị yên tâm làm việc đi]

Úc Dao hiểu rõ,  Tô Mặc Ngôn ngoài miệng nói "Chị yên tâm làm việc đi", kỳ thực trong lòng đang nghĩ "Chị về sớm một chút".

Mấy phút sau,  Tô Mặc Ngôn nhận điện thoại của Bạc An Kỳ, thanh âm Bạc tam nhi hấp tấp như muốn xuyên thủng màng nhĩ: "Tan làm chưa, đi chơi?"

Tô Mặc Ngôn dựa trên ghế sa lon, ôm Điềm Đồng trong ngực, dâu tây kê cái đầu nhỏ trên chân nàng,  Tô Mặc Ngôn xem đồng hồ, không tới hai giờ nữa Úc Dao sẽ về: "Hôm khác đi, hôm nay mình hơi mệt."

"Tô Mặc Ngôn, cậu sẽ hối hận." Trên hành lang khách sạn, Bạc An Kỳ đứng bên cửa sổ, lên tiếng đả thông tư tưởng cho  Tô Mặc Ngôn.

"Hối hận cái gì?"

"Có người ve vã,n lão bà của cậu."

***

Sảnh yến hội khách sạn cao cấp, hội tụ thương nhân danh tiếng của Ninh Thành. Dạ tiệc là Warren đứng ra tổ chức, để ăn mừng bước đầu tiến hành dự án mới.

Vốn dĩ bữa tiệc này mang tính chất thương nghiệp, Trình Ngữ Tễ không có ý định cho Bạc An Kỳ đi theo, mà Bạc An Kỳ lại quấn chặt không buông, nói là muốn mở mang tầm mắt.

Trình Ngữ Tễ hiểu rõ, lão bà nhà này là tâm nhãn hẹp hòi, sợ cô ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.

Bạc An Kỳ tự nói với mình đây không phải là tâm nhãn hẹp hòi, nhớ lại ngày đó, chẳng phải Trình Ngữ Tễ dựa vào trêu hoa ghẹo nguyệt bẻ cong nàng sao?

Hiện tại quan hệ giữa Minh Thuỵ và Warren càng thêm mật thiết, bữa tiệc quan trọng như vậy, tất nhiên Úc Dao sẽ được mời tham dự, cũng là cơ hội tốt để phát triển các mối quan hệ.

Nữ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp, biết uống rượu lại có năng lực nghiệp vụ cứng cáp, hiển nhiên Úc Dao rất được hoan nghênh trên thường trường. Ngay cả Trình Ngữ Tễ cũng âm thầm bội phục Úc Dao, cô có thể ngồi lên vị trí hiện giờ, là bởi vì sau lưng có Trình gia chống đỡ, nhưng Úc Dao không giống, Úc Dao là tự mình dốc sức làm nên sự nghiệp, rất không đơn giản.

Úc Dao mặc trên người cái váy đen dài, thời điểm xuất hiện tại buổi tiệc, thu hút vô số ánh nhìn. Bạc An Kỳ nhìn, đáy lòng không nhịn được cảm thán "Thật đẹp". trước kia nàng luôn hiếu kỳ, chẳng biết nữ nhân thế nào lại có thể thu hút được  Tô Mặc Ngôn, hiện tại  Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao thuần phục, nàng rất công nhận.

"Em nhìn cái gì đấy?" Trình Ngữ Tễ nhéo tai Bạc An Kỳ, dám nhìn nữ nhân khác giữa thanh thiên bạch nhật không chớp mắt: "Tối nay không muốn ngủ trên giường đúng không?"

Bạc An Kỳ gỡ tay Trình Ngữ Tễ, ý vị tiếc rẻ, nói: "Chị nói xem Úc Dao và Mặc Ngôn bên nhau, có bao nhiêu nam nhân tan nát cõi lòng a?"

Thừa dịp bên cạnh không có người, Trình Ngữ Tễ đưa tay ra sau vỗ mông nàng một cái: "Không quan tâm, ngoan ngoãn đứng đợi, xong việc chị sẽ tìm em."

"Úc tổng." Liên Y cũng nhận được thư mời của Trình Ngữ Tễ, nàng nghĩ, loại trường hợp này nên gọi "Úc tổng" mới phù hợp.

Úc Dao mỉm cười, xem như chào hỏi.

Bầu không khí có chút cứng nhắc.

"Cậu chán ghét mình đến vậy sao, nói chuyện với mình mấy câu cũng không được?" Úc Liên Y biết trước hôm nay Úc Dao cũng tới, tận lực hơn hai giờ đồng hồ để chăm chút váy áo, chỉ vì muốn Úc Dao nhìn nàng lâu hơn một chút.

"Chúng ta có thể nói chuyện, ở hội nghị hạng mục cuối tuần này." Úc Dao bình tĩnh đáp, váy đen trang nhã cao quý, thiết kế vừa vặn khoe được dáng người cao gầy yểu điệu, phối hợp với đôi môi màu đỏ, khí chất trưởng thành xuất chúng.

Độ tuổi ba mươi, là giai đoạn khiến con người ta hội tụ đủ khí chất thanh tao qua từng cử chỉ hành động.

"Cậu biết mà, mình không nói đến công việc." Mỗi lần Liên Y bắt gặp Úc Dao "Phong quang vô tận" đứng trước mặt mình, đều thêm phần hối tiếc, giá như trước đây các nàng không chia tay: "Úc Dao, cậu trốn tránh mình, có nghĩa trong lòng cậu vẫn còn có mình."

Lời này nói ra, hơi mất khống chế.

Nói xong, Liên Y mới cảm thấy câu này không ổn, các nàng đã chia tay một thời gian dài, nói như vậy chẳng khác nào tự mình đa tình.

"Tôi có bạn gái rồi."

Liên Y nhìn Úc Dao mấy giây, khẽ mấp máy môi, lại không biết nên nói gì.

Nàng chật vật đối diện với Úc Dao lạnh nhạt, so sánh thì, thật là bộ dáng châm chọc mất mặt.

Chờ Liên Y lấy lại tinh thần, Úc Dao đã đi.

Bạn gái của Úc Dao là nữ nhân trẻ tuổi đêm đó sao? Liên Y nhìn ra, hình như Úc Dao thật sự nghiêm túc. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Liên Y luôn cảm thấy Úc Dao chỉ trả lời qua loa có lệ.

Liên Y kinh ngạc đứng yên tại chỗ, đã nhiều năm như vậy, lúc này hết lần này đến lần khác chạm mặt Úc Dao, gặp lại cũng thôi đi, nhưng vì sao còn động tâm?

Không cam lòng, không bỏ cuộc.

Trình Ngữ Tễ vội vàng xã giao, Bạc An Kỳ cảm thấy nhàm chán, liền nghĩ tới gọi cho Tô Mặc Ngôn giải sầu, nàng vừa thấy Liên Y dây dưa với Úc Dao, thuận tiên thêm mắm dặm muối một phen.

Quả nhiên, Tô Mặc Ngôn thay đổi chủ ý, nghe đến Úc Dao, lập tức cúp điện thoại, thay quần áo.

Không tới một tiếng sau, Tô Mặc Ngôn đã có mặt ở khách sạn.

"Tốc độ rất được a, sợ vợ bị bắt nên chạy vội vậy sao?" Các nàng gặp mặt, Bạc An Kỳ lên tiếng trêu ghẹo.

Tô Mặc Ngôn cười cười không nói lời nào, điểm này, nàng đủ tín nhiệm Úc Dao, có điều người nào dám lăm le đến Úc tổng, cũng là một mối hoạ.

Tô Mặc Ngôn và Bạc An Kỳ tiến vào sảnh, dần dần, ánh mắt nhìn về phía Tô Mặc Ngôn ngày càng nhiều, đi với đó là nhỏ giọng bình luận, tán thưởng.

Tô Mặc Ngôn cùng Bạc An Kỳ sóng vai đi tới, nàng kề tai Tô Mặc Ngôn nói nhỏ: "Đã yên bề gia thất, còn ăn mặc yêu nghiệt như vậy, cho ai nhìn a?"

"Cho lão bà mình nhìn."

Bạc An Kỳ: "..."

Từ lúc bước vào hội sảnh, Tô Mặc Ngôn đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, không tới ba giây, liền thấy Úc Dao.

Úc Dao đang cùng ai đó trao đổi danh thiếp, nghe được âm thanh bàn luận khe khẽ, dư quang lơ đãng liếc nhìn lối vào, kết quả, bắt gặp Tô Mặc Ngôn nhìn mình cười yêu mị.

Tô Mặc Ngôn mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng, đêm nay, các nàng không hẹn mà cùng nhau mặc màu đen, giống như "Váy đôi tình nhân", chỉ khác ở chỗ, Úc Dao trang nhã, còn  Tô Mặc Ngôn gợi cảm.

Tô Mặc Ngôn uống rượu vang cùng Bạc An Kỳ, nhưng cơ bản là, ánh mắt dừng lại trên người Úc Dao, mà ngẫu nhiên trong cuộc trò chuyện, Úc Dao cũng sẽ đảo mắt nhìn về phía  Tô Mặc Ngôn.

Thời điểm ánh mắt giao nhau, mập mập mờ mờ, giống như ngầm tán tỉnh. Đáy mắt Úc Dao còn có mấy phần bất đắc dĩ,  Tô Mặc Ngôn đúng là rất biết cách khiến cô bất ngờ.

Liên Y không buông lực chú ý khỏi người Úc Dao, đương nhiên, cũng chú ý đến ánh mắt, nhận ra Úc Dao nhìn về hướng nào...

Tô Mặc Ngôn cùng Bạc An Kỳ không nói chuyện làm ăn, tìm nơi vãn người thưởng thức rượu ngon, nhẹ nhàng khoái hoạt, hai người mỗi người một câu tán gẫu qua lại.

"Đã quen với công việc ở công ty chưa?"

"Quen rồi."

"Tô Mặc Ngôn cũng biết an phận." Bạc An Kỳ nhấp một ngụm rượu, thật ra, nàng hi vọng  Tô Mặc Ngôn lưu lại Ninh Thành, mấy người các nàng có thể thường xuyên tụ tập, thời điểm  Tô Mặc Ngôn rong ruổi khắp nơi, Bạc An Kỳ lo lắng không ít.

"Có người trông coi, đương nhiên an phận."  Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao một chút, cười cười nói.

Bạc An Kỳ luôn cảm thấy Úc Dao quá mức lạnh tình, lại cảm thấy cho tới bây giờ  Tô Mặc Ngôn chủ động quá nhiều. Mặc dù chuyện tình cảm, giống như  người uống một cốc nước, tự biết ấm lạnh, nhưng Bạc An Kỳ vẫn không nhịn được, hỏi: "Chị ấy đối với cậu có tốt không?"

Đặc biệt là về mặt tình cảm.

Tô Mặc Ngôn không suy nghĩ, lập tức đáp: "Chị ấy đối với mình rất tốt."

Trước kia, nàng cũng cảm thấy Úc Dao không đủ yêu thích, không đủ quan tâm mình, Tô Mặc Ngôn từng nói với Úc Dao: "Em không hiểu chị", rốt cuộc bây giờ đã hiểu.

Tô Mặc Ngôn và Bạc An Kỳ nói chuyện phiếm vài câu, liền có người bước tới bắt chuyện: "Chào cô, tôi là giám đốc tập đoàn xx..."

Bạc An Kỳ liếc mắt, tiếp tục uống rượu của mình.

Tô Mặc Ngôn nhìn người kia một mực cầm danh thiếp trên tay hướng về phía mình, lịch sự nhận lấy, không nói gì.

"Có duyên gặp mặt, chúng ta làm quen một chút được không?"

...

Cách đó không xa, Úc Dao thoáng quét mắt nhìn nam nhân đang nói chuyện cùng  Tô Mặc Ngôn, trong chốc lát, làm bộ hờ hững, hướng về phía  Tô Mặc Ngôn đi tới...

- ----------------------

Bình luận

Truyện đang đọc