NGƯƠI THẬT QUYẾN RŨ

Tô Mặc Ngôn vừa cúp điện thoại, Úc Dao đi vào phòng bệnh.

"Tôi mua mì." Úc Dao cẩn thận bày đồ ăn ra.

Tô Mặc Ngôn ngửi thấy mùi thơm, trong lòng cảm động, là mì xương ống nàng thích ăn, cũng không biết Úc Dao hữu tâm, hay chỉ là trùng hợp.

Đã mười giờ rưỡi, Bạc An Kỳ rất nhanh sẽ tới.

"Chị về đi." Tô Mặc Ngôn quay đầu, vẫn nói câu này.

"Ăn mì trước đi."

Tô Mặc Ngôn nhìn tô mì trước mặt, không có hành lá, thêm một ít chao, mùi dầu vừng lan toả ngào ngạt.

Nàng nhìn một lúc mà phát ngốc, đây chính là cách ăn mà nàng thích, Úc Dao vẫn nhớ rõ ràng.

Úc Dao nhìn cánh tay bó thạch cao, nàng thuận tay trái, sẽ không dùng tay phải ăn cơm. Cô kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn, nhàn nhạt nói: "Tôi giúp em ăn..."

"Tự em..." Tô Mặc Ngôn nói một nửa thì dừng lại, phát hiện cánh tay bị thương là tay thuận.

"Tranh thủ ăn một chút, thời gian không còn sớm." Hộ sĩ đứng một bên thúc giục.

"Không sao." Úc Dao nhìn vào mắt Tô Mặc Ngôn, so với lúc trước, nàng càng gầy hơn, gương mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay lúc này gầy đi trông thấy. Tô Mặc Ngôn sống một mình, đương nhiên sẽ không chiếu cố tốt bản thân...

Úc Dao gắp mì, nhẹ nhàng thổi thổi, sợ Tô Mặc Ngôn bỏng, không dám lơ là.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tô Mặc Ngôn nóng lên, đã lâu không gặp, Úc Dao chiếu cố người khác, vẫn ôn nhu như vậy.

"Tới đây." Úc Dao gắp mì tiến tới miệng nàng, đột ngột ánh mắt giao nhau, nhịp tim Tô Mặc Ngôn từ từ tăng tốc, nàng ý thức được, bản thân lại đang nghĩ tới những điều không nên muốn...

Úc Dao đối mặt với nàng,  khoảng cách thật gần, ánh mắt như có như không đảo qua gò má Tô Mặc Ngôn, thỉnh thoảng dừng lại mấy giây.

Một năm không gặp, không nhịn được muốn nhìn nàng nhiều hơn...

"Còn nóng không?" Úc Dao cầm một tờ giấy, có ý định giúp nàng lau miệng.

"Em làm được." Tô Mặc Ngôn đưa tay đón lấy khăn giấy, vừa vặn chạm vào ngón tay Úc Dao.

Dù nàng cật lực không muốn nhìn, nhưng cảm xúc là thứ không thể trốn tránh.

"Chậm thôi." Úc Dao vô cùng kiên nhẫn, giọng nói của cô bình thản như nước. Gặp lại người mình mong nhớ, ánh mắt khó có thể giấu được cảm xúc, Úc Dao cũng không ngoại lệ.

Tô Mặc Ngôn thất thần nhai nuốt, không nếm ra hương vị.

Thời điểm ánh mắt các nàng giao nhau, không thể giấu được quyến luyến.

Là nàng nghĩ nhiều quá rồi sao? Tô Mặc Ngôn luôn cảm thấy, Úc Dao vẫn luôn nhớ tới nàng.

Tô Mặc Ngôn nhẫn nhịn, đè ép cảm xúc, nửa năm qua không liên hệ với cô, là bởi vì muốn quên đi đoạn tình cảm không nên có.

Kết quả, đêm nay gặp lại, Úc Dao gắp mì cho nàng, nhìn vào mắt cô, nội tâm đủ loại cảm xúc, giống như thuỷ triều, một lần nữa đánh tới.

"Em không ăn nữa." Tô Mặc Ngôn chỉ ăn hai gắp mì, liền quay đầu, nếu còn tiếp tục như vậy, nàng sợ sẽ không thể khống chế được bản thân.

"Nghe lời, cố ăn thêm mấy miếng." Úc Dao rất ít khi dỗ người, nhưng Tô Mặc Ngôn là ngoại lệ, một năm qua đi, nàng vẫn không học được cách chăm sóc chính mình, lúc trước, không ai quan tâm nàng, ngày ba bữa đều không đúng giờ.

Úc Dao càng ôn nhu dỗ dành, trong lòng Tô Mặc Ngôn càng khó chịu.

Có lẽ Úc Dao có thể tiếp tục làm bạn với nàng, nhưng Tô Mặc Ngôn làm không được. Nếu như các nàng không thể trở thành người yêu, Tô Mặc Ngôn không có khả năng làm bạn bình thường với cô, như thế, đối với nàng quả thực là tra tấn...

"Úc tổng..." Tô Mặc Ngôn duy trì khoảng cách an toàn, tiếp tục đuổi khách: "Chị đi đi, bạn của em sẽ tới ngay thôi."

"Em sao vậy?" Úc Dao không nhịn được, lên tiếng hỏi, đã lâu Tô Mặc Ngôn không gọi cô hai tiếng "Úc tổng", cô luôn cảm thấy Tô Mặc Ngôn một mực muốn trốn tránh mình, hôm nay cũng là như vậy.

Tô Mặc Ngôn không muốn giải thích, cũng không biết giải thích thế nào. Chẳng lẽ nói, Úc Dao, em vẫn không quên được chị, chị cách xa ra một chút, đừng đến gần trêu chọc em...

Bên ngoài phòng bệnh, truyền đến một trận giày cao gót gõ xuống sàn nhà, rất gấp rút.

"Tô Mặc Ngôn, cậu mua thuốc thế nào mà chạy thẳng tới bệnh viện a?!"

Bạc An Kỳ ồn ào ngoài hành lang, Tô Mặc Ngôn liền biết, mấy người bọn họ đã tới.

Hai giây sau, Bạc An Kỳ, Minh Mạn, và Minh Thừa cùng lúc xuất hiện trong phòng bệnh.

"Ngôn Ngôn, cậu sao vậy?!"

Nhìn thấy cánh tay bó thạch cao, Bạc An Kỳ và Minh Mạn mới ý thức được, Tô Mặc Ngôn bị thương không hề nhẹ.

Úc Dao đứng lên.

"Úc tổng? Sao chị lại ở đây?" Bạc An Kỳ và Minh Mạn khoá chặt ánh mắt trên người Úc Dao.

Các nàng không giấu nhau điều gì, Bạc An Kỳ và Minh Mạn đều biết, một năm trước Tô Mặc Ngôn không nói không rằng bay qua Nhật Bản, cũng bởi vì nữ nhân này. Lúc đầu, Tô Mặc Ngôn chỉ nói muốn ra nước ngoài giải sầu, về sau, Tô Mặc Ngôn lại nói muốn phát triển ở Nhật Bản, không có ý định về nước.

Tô Mặc Ngôn và Úc Dao từng có một đoạn tình cảm mập mờ, các nàng đương nhiên nhớ rõ.

"Mặc Ngôn, vì tôi mới bị thương..." Nếu Tô Mặc Ngôn không giúp cô dành lại cái túi, thì sẽ không gãy tay.

"Xương không tổn thương nhiều." Tô Mặc Ngôn liếc mắt nhìn Úc Dao, lặp lại lần nữa: "Úc tổng, chị đi đi."

Bạc An Kỳ hiểu được cảm giác lúc này trong lòng nàng, Tô Mặc Ngôn trước giờ bướng bỉnh, hoặc là không thích, hoặc thích một người liền muốn treo cổ trên một thân cây, bây giờ Úc Dao đứng sờ sờ trước mặt, chẳng phải làm nàng tổn thương sao?

"Úc tổng, chỗ này đã có bọn em, chị về đi." Ngữ khí của Bạc An Kỳ không mấy hữu hảo.

Bạc An Kỳ không đề cao Úc Dao, người như cô, quá thực tế, lại do dự trong chuyện tình cảm. Lúc trước Tô Mặc Ngôn nói đối tượng của nàng hơn nàng tám tuổi, Bạc An Kỳ liền biết, nàng sẽ nhận lấy tổn thương.

Úc Dao do dự, nhìn Tô Mặc Ngôn nằm trên giường bệnh.

"Chị không nên ở lại chỗ này". Minh Mạn cầm túi của Úc Dao, đưa cho cô, rất lễ phép,nói: "Mời chị về đi."

"Úc tổng, chúng ta nói chuyện một lát." Bạc An Kỳ là người thẳng tính, nàng  không muốn tiếp tục nhìn Tô Mặc Ngôn nhận tổn thương, Úc Dao cứ lắc lư trước mặt Tô Mặc Ngôn như vậy, thì đến bao giờ Tô Mặc Ngôn mới có thể quên đi quá khứ.

"An Kỳ..." Tô Mặc Ngôn lo lắng Bạc An Kỳ kích động nói lời không phải.

Đến lúc này còn quan tâm đến cảm nhận của người khác, Bạc An Kỳ nhìn Tô Mặc Ngôn cười một tiếng: "Mình biết chừng mực."

Bệnh viện, trong hành lang trống rỗng.

"Úc tổng, mặc dù em là người ngoài cuộc." Đừng thấy Bạc Tam nhi bình thường không đứng đắn, nhưng một khi nàng nghiêm túc, thì lại nghiêm túc hơn bất kỳ ai, nàng là loại người vì bạn mà không tiếc mạng: "Nhưng bởi vì Ngôn Ngôn là người bạn tốt nhất của em, em không thể không nhiều lời."

"Em có ý gì?" Úc Dao không hiểu Bạc An Kỳ nói gì.

"Bây giờ chị đã có cuộc sống của mình, đừng tiếp tục đến quấy rầy Ngôn Ngôn."

"Hôm nay, Ngôn Ngôn vì chị mới bị thương..."

"Tôi biết, nhưng..."

Bạc An Kỳ chuyển hướng, nàng biết Úc Dao đã có bạn trai, nên Tô Mặc Ngôn mới hết hi vọng: "Coi như cuộc gặp gỡ này là lần cuối cùng, sau này phiền Úc tổng đừng tới gặp cậu ấy nữa, chị không biết Ngôn Ngôn có bao nhiêu khó chịu sao?! Cậu ấy không muốn gặp chị..."

Bạc An Kỳ càng nói càng kích động, lần này về nước, Tô Mặc Ngôn dường như trở này con người khác, lúc nào cũng trập trùng tâm sự. Các nàng cùng nhau lớn lên, đối với chuyện tình cảm, Tô Mặc Ngôn có bao nhiêu chấp nhất, Bạc An Kỳ rõ hơn ai hết.

Tô Mặc Ngôn không muốn gặp cô...Úc Dao càng nghe càng không hiểu.

"Úc tổng, nếu Ngôn Ngôn là người chị đã từng thích, vậy chị càng không được phép làm tổn thương nàng, đừng quấy rầy đến cuộc sống của cậu ấy..."

"Bạc tiểu thư, tôi không hiểu em có ý gì." Úc Dao không hiểu, vì sao Bạc An Kỳ lại phản ứng quá khích như vậy: "Mặc Ngôn...Có phải đã xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện gì không phải chị là người rõ nhất sao?" Bạc An Kỳ cười lạnh.

Sắc mặt Úc Dao trầm tĩnh, hẳn là các nàng đã hiểu lầm gì đó? Tô Mặc Ngôn không nói không rằng, cắt đứt liên lạc, muốn cô hiểu rõ cái gì đây?

"Tóm lại, hãy nhớ kỹ những lời ngày hôm nay, Ngôn Ngôn không muốn gặp chị, cũng không muốn tiếp tục làm bạn."

Bạc An Kỳ bổ sung thêm một câu: "Đã quyết định mỗi người một hướng, thì nên dứt khoát, đừng dây dưa dài dòng."

"Bạc tiểu thư..." Úc Dao còn chưa kịp nói gì, Bạc An Kỳ đã hất tóc trở về phòng bệnh.

Trên đường về nhà, Úc Dao lái xe, nghĩ lại những lời Bạc An Kỳ nói.

Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, đừng quấy rầy Ngôn Ngôn...

Úc Dao nghĩ không ra vì sao bây giờ Tô Mặc Ngôn lại một mực tránh mặt cô?

Trong phòng bệnh, Tô Mặc Ngôn nằm trên giường, không nói một lời.

Minh Mạn và Bạc An Kỳ nhìn ra, nàng vẫn không quên được Úc Dao.

"Mình nói với Úc Dao, sau này đừng tìm cậu nữa." Bạc An Kỳ chậm rãi nói.

"Ân..." Tô Mặc Ngôn thẫn thẫn thờ thờ hừ một tiếng, trong lòng vẫn không dễ chịu.

"Cậu đừng như vậy, trên đời còn nhiều cô gái tốt, cậu lại tìm một người là được..." Bạc An Kỳ không thể nhìn nổi bộ dạng lúc này của Tô Mặc Ngôn.

Minh Mạn kéo kéo tay Bạc An Kỳ, ra hiệu cho nàng đừng nói thêm gì nữa, nói như vậy, chỉ khiến Tô Mặc Ngôn cảm thấy tệ hơn.

Minh Thừa nghe đến đây, xoay người nhìn sang.

Bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ ra, Tô Mặc Ngôn hắn thầm thương trộm mến, lại yêu thích nữ nhân.

Nhìn thấy bộ dạng lúc này của Tô Mặc Ngôn, Minh Thừa đau lòng hơn là tiếc nuối, trong lòng thầm nghĩ, đời này chỉ có thể làm anh trai của nàng.

Có những lời, mãi mãi không có cơ hội nói ra.

Nhìn thấy một cái ví da nằm lăn trên đất, Minh Mạn nhặt lên: "Ví tiền đừng ném lung tung."

"Không phải của mình..." Tô Mặc Ngôn thoáng nhìn.

Minh Mạn mở ví da ra, bên trong có một tấm hình, là Tô Mặc Ngôn: "Trong này có hình của cậu. Ngôn Ngôn, trí nhớ của cậu càng ngày càng kém."

"Hình của mình?" Tô Mặc Ngôn đoán, phỏng chừng là của Úc Dao: "Ảnh gì..."

"Cậu nhìn đi, đây không phải cậu sao? Có vẻ chụp ở Nhật Bản a?" Minh Mạn đưa ví da cho Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn nhìn tấm ảnh kia, nhìn rất lâu...Rất lâu.

Đây là lúc nàng ở Nhật Bản, Lam Nhiễm chụp giúp nàng, nàng ngồi dưới mái hiên chơi với dâu tây và Điềm Đồng.

Trong ví da, Tô Mặc Ngôn thấy căn cước công dân của Úc Dao.

Thật sự là ví tiền của Úc Dao...

Lần này, nội tâm Tô Mặc Ngôn loạn hơn bao giờ hết.

Rốt cuộc Úc Dao đang nghĩ gì? Giữ hình của nàng, còn ngày ngày mang theo bên mình.

"Ngôn Ngôn?"

Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm bức hình đến xuất thần, giống như bị rút đi bảy hồn sáu phách, chỉ còn lại cái xác rỗng ngẩn ngơ.

"Ngôn Ngôn?!"

"Là của Úc Dao..." Tô Mặc Ngôn mộc mộc nói.

Bạc An Kỳ giật mình, liếc mắt nhìn bức ảnh kia, đã là quan hệ bình thường, sao có thể mang theo ảnh của người khác bên người? Bạc An Kỳ không ngăn được bất bình, nói: "Úc Dao có ý gì a? đứng núi này trông núi nọ? Thật đúng là không nhìn ra loại người này..."

Tô Mặc Ngôn lắc đầu: "Chị ấy không phải người như vậy."

Không biết vì sao, Tô Mặc Ngôn vô thức bảo vệ Úc Dao, nàng cảm thấy bản thân không đủ hiểu về cô, nhưng lúc nói những lời này, là nàng khẳng định, không có một tia nghi hoặc.

"Ngôn Ngôn, loại nữ nhân này có gì tốt?" Bạc An Kỳ hỏi Tô Mặc Ngôn.

Nàng hận nhất là người một chân dẫm hai thuyền, Úc Dao đã có bến đỗ, còn giữ hình Tô Mặc Ngôn để làm gì? Thỉnh thoảng lôi ra nhìn, nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp đã từng sao?

"Tam nhi! Cậu bình tĩnh một chút đi!" Minh Mạn nhéo Bạc An Kỳ một cái.

"Không nhịn được..." Bạc An Kỳ cắn môi: "Không đáng."

"Mình muốn yên tĩnh một chút." Tô Mặc Ngôn bóp bóp thái dương: "Các cậu ra ngoài đi."

"Để cậu ấy nghỉ ngơi một lát." Minh Mạn thấu hiểu tâm tình của người bạn tri kỷ, kéo Bạc An Kỳ và Minh Thừa ra ngoài. Tô Mặc Ngôn rất cứng đầu, nếu nàng nghĩ không không suốt, thì người ngoài có an ủi rẽ đường thế nào cũng vô dụng.

Tô Mặc Ngôn vẫn nhìn chằm chằm tấm hình kia.

Bắt đầu nhớ tới những lời trước đây của Lam Nhiễm: "Chị ấy ôm chị, một mực gọi tên em..."

Tô Mặc Ngôn không nghĩ ra, Úc Dao đang nghĩ cái gì.

Úc Dao về đến nhà, mới phát hiện làm rơi ví.

Tỉ mỉ nghĩ lại, hẳn là rơi ở bệnh viện, lúc đó cô đi quá vội.

Úc Dao lấy di động ra, ngoại trừ Wechat thì không còn phương thức liên lạc nào khác, Tô Mặc Ngôn đổi số, cũng không nói với cô.

Mười một giờ ba mươi phút, Tô Mặc Ngôn còn đang nhìn tấm hình kia, chậm chạp không ngủ.

Lúc này, di động vang lên âm báo tin nhắn quen thuộc.

- - [Cán bộ kỳ cựu: Ví tiền của tôi có rơi ở chỗ em không?]

Kể từ cuối tháng bảy, một lần nữa Úc Dao chủ động liên lạc với Tô Mặc Ngôn.

Bình luận

Truyện đang đọc