NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Quyền Đình lại bắt cô quỳ xuống, thấy tư thế quỳ của cô vẫn như trước, Quyền Đình lấy roi đẩy đẩy lưng cô: “Ngẩng đầu, ưỡn ngực.”

Sau đó lấy roi đẩy đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của cô ra: “Đặt tay lên đùi.”

“Tốt hơn rồi.” Quyền Đình khẽ ừ một tiếng, trong mắt lộ vẻ hài lòng, sau đó ngồi trở lại sô pha.

Ở góc độ của Mộ Lôi thì phải ngẩng đầu thật cao mới có thể nhìn thấy mặt Quyền Đình, nếu nhìn như bình thường thì chỉ có thể trông thấy đùi và bụng dưới của anh.

Cô nỗ lực duỗi cổ để nhìn anh rõ hơn, bản thân lại quỳ bên chân anh với tư thế hèn mọn, bị anh nhìn xuống từ trên cao. Điều này làm trái tim Mộ Lôi run lên, hòa với sự kích thích ở vùng kín gần như đốt lửa khắp người cô.

“Từ giờ trở đi hãy gọi tôi là chủ nhân.” Quyền Đình bất chợt ra lệnh làm Mộ Lôi ngẩn người.

Cô khẽ nhếch môi, mặc dù đã luyện tập cách gọi này rất nhiều lần song vẫn cảm thấy khó mở miệng.

Mộ Lôi cắn môi, hít sâu một hơi: “Chủ… Nhân…” Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Trước đây, Mộ Lôi đã từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh cô gọi Quyền Đình là chủ nhân, đến khi thật sự gọi ra tiếng mới thấy khác với trong tưởng tượng. Hóa ra, vốn cho rằng chỉ là một cách gọi, đến khi thật sự nói ra lại mang theo một cảm giác kỳ lạ, một… Cảm giác yên bình lại khó thể miêu tả.

Quyền Đình giống như không nghe thấy, nét mặt hài lòng dần phai nhạt. Mộ Lôi lại hít sâu một hơi: “Chủ nhân.”

Tiếng gọi lần này đã to hơn, âm cũng không còn run rẩy nhưng Quyền Đình vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn cô. Mặc dù anh không nói thêm gì, song dường như Mộ Lôi có thể nhìn ra sự bất mãn trong ánh mắt anh.

“Chủ nhân.”

Lần này đã to hơn rất nhiều, Mộ Lôi đợi chốc lát mới đổi lại được một tiếng chấp nhận của Quyền Đình.

“Về sau phải giữ ở âm lượng này, rõ chưa?” “Rồi ạ.”

“Xưng hô đâu? Chưa gì đã quên điều tôi dạy rồi? Hử?”

Giọng nói vốn trầm khàn của Quyền Đình nay còn mang theo sự sắc bén. Anh vươn bàn tay tựa tác phẩm nghệ thuật của mình bóp chặt lấy cằm Mộ Lôi, cô bị đau kêu lên một tiếng.

“Chủ, chủ nhân, em xin lỗi, em rõ rồi.”

Anh thả lòng bàn tay đang bóp cằm Mộ Lôi ra, thấp giọng nói: “Nếu lần sau còn tái phạm thì 30 roi.”

“Vâng thưa chủ nhân.” Lần này Mộ Lôi đã biết điều, cô vội vàng đáp. “Hơn nữa, trong quá trình dạy dỗ, em phải ở trần.”

Trong đầu Mộ Lôi nổ tung, kinh ngạc nhìn Quyền Đình. “Bây giờ, em hãy cởi quần áo ra.”

Cả người cô cứng đờ, đầu gối như bị rót chì. Quyền Đình không thúc giục mà chỉ lẳng lặng ngồi trên sô pha chờ cô.

Chẳng biết qua bao lâu, Mộ Lôi đã không thể phân biệt được rốt cuộc qua 30 giây hay một phút, hay càng lâu hơn, người đàn ông lại lên tiếng: “Bắt đầu ngay bây giờ, do dự một giây một roi.” Sus

“Em…” Mộ Lôi còn muốn nói gì đó để phản kháng thì chợt nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Quyền Đình. Nghĩ đến cái mông vẫn đang sưng của mình, cô cắn răng, đứng dậy.

Mộ Lôi không dám cởi quần áo ngay trước mặt Quyền Đình nên đành đưa lưng về phía anh, sau đó giơ tay toan cởi áo.

Không ngờ lại chợt nghe thấy người đàn ông nói: “Quay lại đây.”

Động tác của Mộ Lôi cứng đờ, cô rất muốn vờ như không nghe thấy, song dẫu không đối diện với Quyền Đình thì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bức bách của anh ở phía sau.

Thôi, dù gì cũng phải cởi, quay thì quay.

Cô cắn răng xoay người lại, vừa khéo đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông. Cặp mắt phát ra ánh sáng xanh giống như động vật ăn thịt đang nhắm vào con mồi của mình làm sống lưng cô ớn lạnh.

Hết chương 38

Bình luận

Truyện đang đọc