NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

“Ưm… Em không dám… Đừng nhìn mà…”

Mặt Mộ Lôi đỏ như sắp chảy máu, cô hoàn toàn quên mất mọi thứ mà Quyền Đình đã dạy trước đó.

“Tôi nói, nô lệ, bỏ tay ra.”

Giọng Quyền Đình lạnh đi mấy độ, trong đó còn mang theo sự uy nghiêm không thể phản kháng. Hai chữ nô lệ làm cô nhớ ra thân phận hiện tại của mình, bấy giờ cô mới đỏ mặt chậm rãi nhấc tay ra, bám lấy thành bồn tắm.

“Hình phạt cho sự không vâng lời được để dành cho lần sau.”

Dứt lời, anh bắt đầu xoa rửa hạ thân Mộ Lôi. Tuy động tác nghiêm túc nhưng bên dưới nhạy cảm hơn ngực vẫn không chịu nổi sự đụng chạm như vậy, chẳng mấy chốc lại chảy nước.

Mặt Mộ Lôi càng đỏ hơn, giờ phút này cô chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui vào.

Tất nhiên Quyền Đình đã phát hiện ra, anh không hề có ý định buông tha cô: “Đừng n*ng nữa, tôi đang rửa giúp em đấy, cứ thế này thì bao giờ mới rửa sạch được, hửm?”

Lời nói khinh miệt của anh lại làm Mộ Lôi càng hưng phấn, dòng nước dưới thân chảy ra càng nhiều, điều này khiến cô hổ thẹn cúi đầu xuống.

Động tác xoa rửa bình thường của Quyền Đình biến thành trêu chọc, hai ngón tay vê nắn hạt châu nhỏ nhắn, cọ xát xoa bóp lúc nặng lúc nhẹ.

“A —”

Bàn tay đang vịn vào thành bồn tắm của Mộ Lôi siết đến mức làm các đốt ngón tay trắng bệch, cô cong người lên, ngửa đầu ra sau.

Người con gái chưa trải sự đời không thể chịu đựng được sự trêu chọc này, cô lập tức đỏ mắt, tiếng rên rỉ cao v*t.

“A… Quá kích thích… Không được, không được a…”

Dục vọng bị Quyền Đình bắt đè nén vừa rồi nhanh chóng bùng cháy, cô thở hổn hển, nước chảy ra từ hạ thể khiến thành bồn tắm trở nên trơn trượt, hai chân càng ngày càng yếu, cả người cô gần như bị Quyền Đình cố định vào thành bồn tắm.

Động tác của anh từ mưa rền gió dữ trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, Mộ Lôi vừa mới được hưởng thụ kích thích lớn sao có thể thỏa mãn: “Em còn, còn muốn như vừa rồi.”

Quyền Đình cố tình làm ngơ, tiếp tục thong thả xoa nhẹ tra tấn dục vọng của cô.

Mộ Lôi không ngừng giãy giụa, bắt lấy tay anh, dùng giọng nói đáng thương cầu xin.

Tuy nhiên, dẫu cô có cầu xin thế nào thì người đàn ông đều chẳng mảy may dao động. Sau khi tắm xong, anh lấy khăn tắm bọc kín người cô.

Anh đưa cô quay lại phòng dạy dỗ, mặc lại bộ quần áo kia, khác với lúc mới tới là bên dưới cô trống rỗng, chẳng mặc gì.

“Chủ nhân, bên dưới không mặc gì rất khó chịu.”

Cô ngẩng đầu, ra vẻ đáng thương nhìn Quyền Đình, hy vọng có thể đổi lấy chút mềm lòng từ anh.

“Khó chịu cũng phải chịu, huống chi…”

Anh gạt chiếc váy ngắn của Mộ Lôi ra rồi vươn tay thăm dò vào khu cấm địa, cô kêu lên một tiếng. Khi anh rút tay ra thì trên đó đã dính chất lỏng trong suốt. lide

“Rõ ràng em rất thoải mái, kẻ lừa đảo.”

Quyền Đình giơ tay lên trước mắt cô, ngón tay khép lại rồi tách ra đầy mờ ám, kéo thành một sợi chỉ trong suốt.

Sau đó, anh mạnh mẽ nhét ngón tay vào chiếc miệng xinh xắn của Mộ Lôi, khuấy đảo trong cái miệng nhỏ ấm áp.

“Ưm…”

Mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi làm khuôn mặt xinh xắn của cô nhăn nhó.

Môi lưỡi bị ngón tay người đàn ông xâm chiếm, Mộ Lôi không hề có nước phản kháng mà chỉ đành ngửa đầu mặc cho người đàn ông đùa bỡn cái lưỡi đinh hương.

Bộ dáng ngoan ngoãn này của cô đã lấy lòng người đàn ông trước mặt, Quyền Đình cong môi nở nụ cười vui sướng.

Sau đó, anh rút ngón tay ra, lau vào cổ Mộ Lôi rồi ôm lấy eo cô xuống tầng.

Khi đứng trước cửa WonderLand với Quyền Đình lần nữa, Mộ Lôi cảm thấy như thể một thế kỷ đã trôi qua và đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt.

Hết chương 43

Bình luận

Truyện đang đọc